Em ác quá Trong đôi mắt em như có lửa Trong nụ cười em như có men say Dẫu vô tình - anh vẫn cứ ngất ngây Em ác quá - giết anh bằng nỗi nhớ. Anh bị choáng - lần đầu tiên gặp gỡ Trái tim anh đi lạc mất đường về Đôi mắt em có phép màu kỳ lạ Hút anh vào sâu thẳm cõi đam mê. Cần Thơ, 1997 Cô đơn Một mình lang thang Mưa rơi Đường phố ngập tràn Xe ngược xuôi hối hả Không rõ mặt người. Ánh đèn đêm Lạnh lùng những gam màu Con thiêu thân Say Chết bên thềm! Mưa! Quán cafê ủ rũ ánh mắt buồn Những cô gái ngồi chờ khách Nụ cười hiếm hoi Dè dặt Không cho tôi và Cũng chẳng cho ai! Thời gian trôi - hờ hững Những sắc màu lạnh lùng Lỡ chìm - nổi - giữa biển đời - dâu bể Đâu cũng thế - dù đi đâu cũng thế Nỗi cô đơn Ai tránh được bao giờ... TP. Góc khuất Có những lúc ta nên ngồi một mình Nơi góc khuất Quán cà phê đường hẻm Kéo thời gian - ngừng trôi Để chiêm nghiệm cuộc đời. Tất cả sự ồn ào, náo động Làm đổi màu tư duy Biến thế giới phẳng thành điểm chết Hãy cho tan vào giọt cà phê. Có những lúc ta nên ngồi một mình Góc khuất Nhâm nhi giọt đắng trong đời Hóa giải buồn vui, được mất Để mai lòng nhẹ nhõm thảnh thơi. Hãy tìm riêng cho mình góc nhỏ Để nhìn không gian đa chiều Thế gian bồng bềnh, chìm nổi Ta vẫn là ta. Góc khuất Giọt cà phê đắng Sự tĩnh lặng Cho ta chợt tỉnh nhiều điều: Những ý nghĩ điên rồ Lòng tham Sự tính toán chi li, vị kỷ Phải nhường chỗ cho tình yêu. TP. (nguồn: TCSH số 215 - 01 - 2007)
|
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...
Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về
...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...
Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...
Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong
Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.
...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...
Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.
Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...
Sinh 1954 tại Nghi Lộc, Nghệ An. Hiện là công nhân ngành in ở Huế. Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã xuất bản:- Lá thời gian- Tinh khôi- Chàng ca sĩ bình minh
Sinh ngày 29 - 05 - 1978 tại HuếNguyên quán: Đồng Hới - Quảng BìnhĐại biểu Hội nghị những người viết văn trẻ Việt Nam 2 lần V và VIHiện đang công tác tại Khoa Ngữ văn - ĐHSP HuếTác phẩm: Thơ “Khi em mười chín”- NXB Thuận Hoá 1998.
Tưởng chừng như dòng sông trôi chật hương bòng, hương bưởitưởng chừng như con đường quen, quen tựbao giờhình như tôi đã có lần tiền kiếpđêm thiên hà vỡ một ánh sao rơi
Có gì mà nhớ quêGặp sông nhìn đăm đắmThương bên lở bên bồiLo quê mùa nước lớn
Bãi cát nhàu muối mặnHoang dại một loài hoaAi đặt tên Cúc biểnMàu tím đỏ mượt mà
Em về với chị, quê xưaQuê em quê chị, bây giờ quê ai?Cách xa hút tháng năm dàiSao ngày trở lại lạnh gai cả người.
(Nhân lời kể của một người chơi chim)
Chị tôiphận gáiheo may về lơ lửng sáo diều ngânSông Bồ mười hai bếnbến nào nước đụcbến nào trong...
...Không hề có chia ly, không cả lời giã từ, chỉ phương ấy trongvô vọng của em, chợt giây khắc này bừng chói...
Gương mặt thánh thiệnSáng và buồn