HENRY SLESAR
Nhà văn nổi tiếng Henry Slesar (1927 - 2002) viết tiểu thuyết, kịch bản, trinh thám, khoa học viễn tưởng đặc sắc về thủ pháp hài hước, kết cục trái chiều.
Tác giả Henry Slesar - Ảnh: internet
Mỹ là hợp chủng quốc (nước của nhiều giống người), là nhân loại thu nhỏ vào trong một quốc gia. Nét đặc thù “hợp chúng quốc” ấy được thừa hưởng đặc trưng của văn chương phiêu lưu viễn tưởng của Anh quốc, nên có một nhánh kì ảo như cổ tích. Nhà văn nổi tiếng Henry Slesar với truyện ngắn dưới đây, là một ví dụ độc đáo, cực kì nổi tiếng về đặc trưng văn chương Mỹ cả về nội dung và nghệ thuật.
Vũ Quốc Huệ dịch và giới thiệu
Cha tôi là một con mèo
Tặng nhà văn Đức Hậu, Vũ Công Hoan, Kim Chuông
Ông ngoại tôi là hậu duệ của dòng quý tộc Pháp quốc, gia tộc rất hiển hách trong cuộc đại cách mạng tư sản Pháp năm 1789. Mẹ tôi vóc dáng mảnh mai, tâm hồn nhạy cảm, đến lá cây rơi ở ngoài vườn cũng làm bà giật mình, tính nết nhu mì, nên ông ngoại tôi dành cho bà rất nhiều phần chở che như nâng niu một bông hoa tươi quí hiếm rất dễ tổn thương. Cụ rất không yên lòng nếu mẹ tôi bị gả cho một gã nhà quê bình dân vai u thịt bắp, vì thế, cụ suốt ngày kinh hoàng sợ hãi không yên, cuối cùng cụ sinh ra bệnh uất rồi tạ thế. Nhưng rồi mẹ tôi đã chọn một người chồng tốt nhất trên đời, đó là Thovane là một con mèo trắng thần kì lưu lạc đến cửa nhà chúng tôi.
Thovane là một con mèo Ăng gô la, to lớn lạ thường, nói sõi được tiếng Pháp, tiếng Anh, tiếng Ý một cách rất cao cấp và lịch sự. Mẹ tôi nhận ra rằng Thovane đã dần dần biến thành một người bạn, che chở và tri kỉ của bà. Bà vẫn cho rằng Thovane nguyên là một hoàng tử đã bị ma thuật biến ra như vậy. Cuối cùng, họ đã kết hôn, vị mục sư của giáo xứ đã chủ trì hôn lễ, đã điền vào tờ hôn thú một cách trang nghiêm tên của ngài Ét uốt Tô van (Edward Thovane).
Thế là tôi, Adiane Thovane chính là con trai của ông bà.
Tôi là một chàng thanh niên anh tuấn, được thừa hưởng tinh hoa của khuôn mặt mẹ tôi và cha thì cho tôi thể thái thanh thoát của động vật khoa miêu học. Mẹ tôi mất năm tôi lên bốn tuổi, bỏ tôi lại cho cha tôi và đám người tôi tớ trung thành. Cha tôi dạy dỗ, dẫn tôi vào nơi đền đài của văn học, nghệ thuật, và âm nhạc.
Ông rất thích nước Mỹ, nơi mà ông gọi là “Quốc gia vĩ đại đứng đầu” để cho tôi chọn vào một trường đại học, ông tin nhất định tôi sẽ gặp phải loại chó dữ ác liệt cắn càn tàn bạo, đó là điều rất hay cho cái khí chất loài mèo trên bản thân tôi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi công tác ở một viện bảo tàng nghệ thuật, tôi gặp nàng George Anna, là con gái của dân du mục. Nàng là một pho kiệt tác của Tây Nam nước Mỹ, tràn trề sức sống như từ trên bầu trời mênh mông tỏa xuống và từ bạt ngàn sa mạc thấm vào.
Tương lai, tôi sẽ nói với cha rằng đây là nàng hôn thê chưa cưới của con.
Tôi thắc thỏm không yên. Trước khi tôi sang Mỹ, cha đã nhiều lần dặn dò tôi rằng phải giấu biệt điều bí mật về cha, nếu lộ ra, chắc chắn sẽ bị sự chế diễu. Cho nên, tôi đã cố ý tạo ra một ấn tượng tôi là một người mồ côi. Nói nhà cha tôi ở Pháp.
Chúng tôi đã chọn ngày mùng 1 tháng 6 sẽ kết hôn, ngày mùng 4 tháng 5 sẽ bay từ New York về Paris, người đầy tớ của cha tôi là Franwarse đi đón chúng tôi.
Cũng như nhiều người Mỹ khác, Anna liền bị qui mô của cơ ngơi vương giả của cha mẹ tôi làm cho nàng chấn động.
Cha sốt ruột chờ chúng tôi trong phòng thư viện, nằm cuộn khoanh trên cái ghế mà ông rất thích, kê bên bếp lò. Khi tôi vào, ông vẫn giữ thói quen giơ vuốt lên. Ông liếm mặt tôi, không hề che giấu sự vui mừng của mình. Chúng tôi nâng li chúc nhau.
![]() |
Minh họa: Nhím |
“Kính mừng G. Anna” cha tôi nói vọng. Ông liếm môi, rồi trang trọng vuốt râu, nói:
“Con nói hết mọi chuyện với cô ấy rồi ư?” Tôi thấy hơi nóng ran trên mặt.
“Chưa đâu, bố yêu quí ạ”. Chắc chắn là cô ấy chưa biết gì đâu.
“Sợ à?” cha tôi nói. “Vì sao con khẳng định như vậy, con yêu?”
“Bởi vì cô ấy có một tố chất tâm lí rất mạnh mẽ, được tiếp thu một nền giáo dục đại học nữ giới rất tốt, hơn nữa tổ tiên của cô là dân tộc Biaohan dũng mãnh cao lớn, ở đấy”.
“Con người”, ông thở dài một hơi, ngoe nguẩy đuôi, “Đối với người yêu của con, con đã kì vọng quá cao đấy, Adiane ạ. Tính cách của người đàn bà có thể tốt lên, cũng tình huống ấy có thể lại xấu đi!”
“Thế mẹ con thì sao?” “Mẹ con là một ngoại lệ. Đừng kì vọng rằng G. Anna sẽ nhìn thấy hình ảnh của mẹ con.” Từ trên ghế, ông nhảy xuống trước mặt tôi, ấn móng vuốt vào đầu gối tôi.
Tôi ngây người cúi xuống vuốt ve bộ mã trơn mượt của cha tôi, ông đã có dấu hiệu già nua, khiến cho tôi không thể ngăn được nỗi cảm thương.
“Không, cha yêu quý ạ”, tôi nói, “nhất định G. Anna phải được biết sự thật, con chính là con trai của mèo Edward Thovane, mà tự hào”.
“Thế thì con sẽ mất cô ấy đấy”.
Cha tôi cố chấp leo lên bên bếp lò, bếp đã tắt. “Bấm chuông gọi Franwarse lên đi, bảo nó nhóm lửa lại, cha cảm thấy lạnh rồi, Adiane, cu con ạ, đến lúc cơm chiều, trước đó, đừng nhắc đến cha”. “Được, cha ạ”.
“Hình như anh có điều gì nghĩ ngợi?” “Anh đang nghĩ em thật đáng yêu”. Chúng tôi ôm lấy nhau, tin chắc chắn là chúng tôi mãi mãi ở cùng nhau. Trước chân dung của mẹ tôi, nàng bị hút hồn. “Thật đúng y như một công chúa, thế còn ba của chàng đâu?”
G. Anna ngắm rất kĩ bức chân dung Thovane, làm cho tôi rất hoảng sợ. Nàng nói: “Là một con mèo thật đẹp”.
“Đó chính là cha của anh đấy, Anna ạ, em có nghe thấy không?”… Đúng lúc đó người hầu của cha cắt ngang lời tôi. Nên nàng không nghe thấy.
Ông đang ở phòng ăn chỉ bảo đám gia nhân, ông yêu cầu mỗi bữa ăn đều phải rất quí phái. “Chúng ta định xử lí việc này thế nào?” “Rất khó”. “Con thử đứng về phía Anna, trước một con mèo già nua, dẫn chuyện cho mọi người, biết nói tiếng người, ngồi ăn cơm với mọi người, càng sửng sốt, nếu con giới thiệu rằng chính là… của con?”
“Đừng nói nữa” tôi gào lên. “Anna cần phải biết sự thật”. Nếu cô ấy không chấp nhận cha, thì cuộc hôn nhân này cũng không hạnh phúc”. Ông đưa móng chạm nhẹ nhàng lên cánh tay tôi, nói: “Cha sẽ giúp con, bây giờ con và Anna hãy cùng đi ăn cơm đi, chờ cha xuất hiện”.
Nàng nhìn thấy bàn ăn được sắp đạt đường hoàng sang trọng và rất đẹp, mắt nàng sáng lên. G. Anna hoàn toàn không hề biết trong lòng tôi đang vô cùng nôn nóng.
Đúng 6 giờ, cha tôi vẫn chưa xuất hiện, lòng tôi như lửa đốt. Nghĩ đến có thể bị mất G. Anna, tôi vô cùng sợ hãi.
Người hầu Franwarse đột nhiên quay ra cửa… Là một con mèo, chính cha tôi.
“Chính là con mèo trong bức họa” G. Anna nói, “Anh không nói cho em biết nó ở đây, Adiane ạ, nó thật là đẹp”. “G. Anna này, đây là…”
“Lại đây, Thovane! Lại đây. Miu miu, miu miu! Chú mèo quá đẹp.”
Cô túm chân và lưng của cha tôi, ôm ông đặt lên đầu gối, ve vuốt, miệng líu ríu nói giọng thơ ngây. Tôi khó chịu đến mê lú.
Cuối cùng, ông cất tiếng: “Meo”, ông nói.
“Mi đói rồi phải không” Anna hỏi một cách rất âu yếm. “Chú miu con này chắc là đói rồi”. “Meo”, cha tôi lại nói một tiếng. Chính phút ấy tôi cảm thấy trong lòng sắp vỡ tan ra. Cha tôi nhảy xuống, nhanh chóng vụt qua gian phòng, mắt tôi đã nhòa lệ.
Ông đã biến vào một góc xó nào đó. Người đầy tớ đã đặt ở đó một bát sữa bò. Ông ngáp một cái, duỗi dài cái lưng lười biếng, từ từ đi vào cửa, quay đầu sang bên này, nhảy vút một cái như bay, ánh mắt rõ ràng muốn nói với tôi tiếp sau đó phải làm gì.
“Thật là một chú động vật rất đáng yêu” G. Anna nói.
“Đúng vậy! Đó là niềm yêu mến nhất của mẹ tôi đấy.” Tôi đáp.
H.S
(TCSH350/04-2018)
Kho tài liệu lưu trữ của tiểu thuyết gia nổi tiếng từng đoạt giải Nobel Văn học Gabriel Garcia Marquez đã vừa được một trung tâm của trường Đại học Texas mua lại. Điều này đồng nghĩa với việc các các bài viết phê phán về chính sách đối ngoại Mỹ của Marquez sẽ được bảo tồn tại đất nước mà không phải lúc nào ông cũng có cảm tình.
Theo báo chí Italy, ngôi nhà mà họa sỹ/nhà sáng chế vĩ đại thời Phục hưng Leonardo da Vinci đã ở trong thời gian vẽ bức "Tiệc ly" bất hủ đang được chủ nhà rao bán.
TRẦN HUYỀN SÂM
Việc trao giải Nobel cho Patrick Modiano - nhà văn Pháp, đã gây sự ngạc nhiên đối với công chúng mến mộ tiểu thuyết gia Murakami.
LÊ ĐỖ HUY
Cựu học trò thời bao cấp hẳn đều sốc bởi cách trình bày của Malthus (1766 - 1834): dân số quả đất tăng theo cấp số nhân, trong khi sản lượng thực phẩm cung cấp tăng theo cấp số cộng…
Vivre, c'est s'obstiner à achever un souvenir/ Sống là cố gắng ngoan cố để hoàn tất một kỷ niệm.
RENÉ CHAR
Một trong những đoàn thám hiểm đầu tiên đặt chân tới Nam Cực đã phải gánh chịu một kết cục bi thảm khi cả đoàn 5 người ra đi, không ai sống sót trở về. Mới đây, cuốn nhật ký hành trình của chuyến đi thảm kịch đó đã được tìm thấy trong băng đá.
CƠM HẾN
Đã gần bốn năm nay tôi gắn bó với Boston, và mỗi ngày tôi lại thấy yêu vùng đất này hơn một chút. Boston là thành phố văn hóa, giáo dục lâu đời, là “linh hồn nước Mỹ”, cái nôi của cuộc cách mạng giành độc lập từ nước Anh mẫu quốc. Boston là nơi hội tụ các anh tài không chỉ từ khắp nơi trên nước Mỹ mà còn từ rất nhiều quốc gia trên thế giới. Boston duyên dáng, hào hoa, sang trọng, cổ kính…
Đại diện Bộ Ngoại giao Nga về các vấn đề nhân quyền, dân chủ và nhà nước pháp quyền, ông Konstantin Dolgov ngày 15/10 kêu gọi cộng đồng quốc tế lên án mạnh mẽ vở nhạc kịch "Tsukurs Herbert Cukurs" đang được dàn dựng ở Latvia.
Thật khó có thể tin rằng một tác phẩm nghệ thuật trừu tượng lại có thể tác động đến lịch sử khoa học. Nhưng cách Niels Bohr từng dự cảm về thế giới không thể nhìn thấy được của các hạt electron đã cho thấy: khoa học cần nghệ thuật.
Nhà thơ Nga vĩ đại Mikhail Lermontov được coi là “người kế tục” của “mặt trời thi ca Nga” Aleksandr Pushkin. Ông sinh ngày 15/10 /1814 tại Moskva và mất ngày 15/7/1841 trong một cuộc đấu súng với bạn đồng môn Nikolai Martynov.
Bốn ngày sau khi Nobel Văn học năm 2014 gọi tên Patrick Modiano, nhà văn Pháp vẫn coi đây là giải thưởng kỳ lạ dành cho mình.
CAROL MUSKE DUKES
Thơ có quan trọng gì không? là một câu hỏi không có câu trả lời, nhưng điều này vẫn không ngăn được các nhà thơ (và hầu như cả mọi người) thử tìm một giải đáp.
Trong những năm tháng tồn tại, Liên Xô đã có không ít bí mật, trong đó, có những bí mật có khả năng ảnh hưởng đến uy tín và an ninh quốc gia; vì thế, được che chắn, bảo vệ một cách hết sức cẩn trọng với nỗ lực của cả hệ thống chính trị.
Trước các đồng sự của mình tại tòa Bạch ốc, Tổng thống Barack Obama bất ngờ mang tấm bích chương. Ông trịnh trọng bước ra trong im lặng và sau đó, Ông nở nụ cười thật tươi, những bàn tay của các nhân viên của Ông vỗ đều. Một cử chỉ thật đẹp, một nhân cách “thuyết pháp vô ngôn” của vị Tổng thống nước Mỹ.
Auguste Rodin, nhà điêu khắc vĩ đại đã tạc nên “Người suy tưởng” và “Nụ hôn”, từng yêu say đắm rồi rũ bỏ người học trò và cũng là nàng thơ quan trọng nhất trong sự nghiệp của ông, Camille Claudel.
Tolstoy từng ấp ủ thực hiện một cuốn sách “đem lại cho người đọc sức mạnh nội tâm, sự bình thản, hạnh phúc, giúp họ giao tiếp được với những nhà tư tưởng vĩ đại…” nhưng cho đến hôm nay, ít người còn nhớ tới cuốn sách này của ông.
LTS: Yann Martel sinh ngày 25 tháng 6 năm 1963 tại Salamanca, Tây Ban Nha và hiện đang sinh sống tại Montréal, Canada. Ngoài việc nổi tiếng với Cuộc đời của Pi, Martel được coi là một người táo bạo khi nảy ra sáng kiến cứ nửa tháng lại gửi sách cho Thủ tướng Canada Stephen Harper và đề nghị Harper nên đọc. Dưới đây là một trong những lá thư đó của ông, qua bản dịch của Nguyễn Đức Tùng.
Nghệ sĩ piano chuyên nghiệp tài năng Igor Lovchinsky, người hiện đang theo học Tiến sĩ chuyên ngành vật lý học tại Đại học Harvard, trò chuyện với mục Sự nghiệp trên tạp chí Science, cho biết anh đã “bị” nghiện khoa học như thế nào và những trải nghiệm âm nhạc giúp ích gì cho anh khi làm khoa học.
"Kính gửi đồng chí Mikhail Sergeyevich Gorbachov, Tổng bí thư Đảng Cộng Sản Liên Xô...
Cuốn tự truyện lần đầu được xuất bản của nữ nhà văn Laura Ingalls Wilder - tác giả cuốn tiểu thuyết nổi tiếng “Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên” - sẽ cho độc giả được biết những điều không như mơ đằng sau cuộc sống được “tô vẽ” trong cuốn tiểu thuyết…