Những bức tranh gạo của họa sĩ trẻ Phạm Đình Thái, thị xã Hương Thủy, tỉnh Thừa Thiên-Huế, để lại ấn tượng cho người xem không chỉ vì nét mộc mạc, gần gũi từ chất liệu, hình ảnh mà còn ẩn chứa một nghị lực phi thường.
Phạm Đình Thái và tác phẩm của mình - Ảnh: Tuyết Khoa
Tranh của Thái không phải là những tác phẩm sơn mài, sơn dầu... mà là những bức tranh gạo, một thể loại còn khá mới mẻ tại Thừa Thiên-Huế. Những bức tranh của Thái đa số đều lấy chủ đề phong cảnh, mang lại cho người xem sự nhẹ nhàng từ hình ảnh những nhánh hoa sen, hoa ly hay những bức tranh đồng quê mộc mạc... Những bức tranh đó nhanh chóng được người xem đánh giá cao và mua.
Trò chuyện với Thái tương đối khó bởi Thái bị khiếm thính bẩm sinh. Tuy vậy, Thái vẫn tỏ ra rất nhanh nhẹn, vui vẻ. Thái kể anh mê vẽ tranh từ nhỏ nhưng thực sự đến với tranh chỉ hơn 3 năm nay khi đến học vẽ tranh tại phòng tranh của họa sĩ Nguyễn Đăng Sơn - một họa sĩ có tiếng trên đất cố đô. Từ đó, Thái tìm được niềm vui trong hội họa. “Khi hoàn thành xong một bức tranh, Thái thấy tràn ngập niềm vui. Bức tranh ấy đối với mọi người có thể không có gì đặc biệt, nhưng đối với Thái, nó rất ý nghĩa”, Thái chia sẻ.
Họa sĩ Nguyễn Đăng Sơn cho biết: “Thái rất có năng khiếu hội họa. Nhớ ngày đầu Thái đến phòng tranh tôi, những nét vẽ vẫn còn ngây ngô. Nhưng Thái nhanh chóng tiến bộ. Sau một năm, Thái được mời tham dự các triển lãm như: Mùa xuân, Tặng phẩm tháng ba... do Hội Mỹ thuật Thừa Thiên-Huế tổ chức. Bất ngờ hơn nữa khi Thái tự lên mạng tìm hiểu và mày mò rồi làm tranh gạo. Tranh gạo của Thái nhanh chóng được nhiều người tiếp nhận. Với một tinh thần lạc quan, luôn sáng tạo và đức tính tự lập, Thái sẽ còn làm được nhiều hơn nữa”.
Ông Phạm Anh, cha của Thái, cho biết: “Thái không may mắn nên bị khuyết tật. Đôi khi Thái cũng buồn vì điều đó nhưng Thái vẫn yêu đời, lạc quan nên tôi cũng yên lòng. Thái mê vẽ tranh từ nhỏ. Ngoài thời gian đi học ở trường khuyết tật thì vẽ tranh trở thành đam mê chính của Thái. Vì hạn chế trong giao tiếp nên Thái thường xuyên lên mạng để cập nhật thông tin. Tình cờ, Thái thấy những bức tranh gạo trên mạng, thấy hay nên tìm hiểu về nó và thử làm. Ngày nào Thái cũng lấy gạo ra rang, rang tới rang lui rồi ngồi dán. Ban đầu, tôi cũng rất lo lắng, nhưng tôi vẫn để Thái thích làm gì thì làm vì tôi luôn tin Thái. Sau 3 tháng, Thái hoàn thành bức tranh gạo đầu tiên”.
Ban đầu, Thái gặp nhiều khó khăn trong việc rang gạo để tạo ra màu sắc phù hợp. Tranh gạo có thể có 20 tông màu sáng tối khác nhau. Để làm ra một bức tranh gạo cần nhiều thời gian vì rất công phu, tỉ mỉ. Một bức tranh như thế Thái làm trong khoảng 10 ngày. “Hội họa mang lại cho Thái nhiều niềm vui và thấy cuộc sống ý nghĩa hơn. Bây giờ, làm tranh gạo đối với Thái tương đối đơn giản. Thái làm được thì các bạn cũng làm được, chỉ cần mình cố gắng hết mình và đừng bỏ cuộc”, Thái chia sẻ.
Theo Tuyết Khoa ( Thanhnien Online)
Là món ăn có cái tên khiến nhiều người phải ngẩn ra vì nghe quá lạ, canh chột nưa chinh phục thực khách bởi hương vị đậm chất quê và cái tình của người dân Huế.
SHO - Sáng ngày 21/2 (14 Tháng Giêng năm Bính Thân), Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế đã tổ chức chuyến đi Viếng mộ thi nhân tại các nghĩa trang trên địa bàn thành phố Huế tưởng nhớ các văn nghệ sĩ đã khuất . Đây là năm thứ tám văn nghệ sĩ Cố đô Huế tổ chức đi viếng mộ thi nhân vào dịp Tết Nguyên tiêu.
Không biết có tự bao giờ mà hoa tre là lễ vật không thể thiếu trong lễ "cúng bổn mạng" đầu năm của mỗi gia đình xứ Huế. Nội tôi kể rằng: Thuở xưa khi chưa có "ông tổ" khai sinh ra loại hoa tre thì người ta "cúng bổn mạng" bằng hoa thọ. Hoa thọ mang ý nghĩa trường tồn, cầu mong được sống lâu để sum vầy cùng con cháu.
Là kinh đô xưa cổ còn được lưu giữ gần như toàn vẹn nhất cho đến bây giờ, Tết ở Huế tượng trưng cho sợi dây liên kết giữa quá khứ và hiện tại.
Cặp rắn này chỉ xuất hiện tại chùa vào các ngày sóc vọng (các ngày 1, 15, 30 hàng tháng) và trú lại qua đêm trong hang cây da cổ thụ rồi lặng lẽ bỏ đi. Thấy chuyện lạ, một số người cho rằng đây là đôi rắn “có chân tu” nên mới về chùa để “nghe giảng giải kinh Phật”...
Bấy lâu nay, nhiều người dân, du khách vẫn thường nhắc đến con rùa khổng lồ thi thoảng xuất hiện trên dòng sông Hương, đoạn trước mặt điện Hòn Chén (thuộc thôn Ngọc Hồ, phường Hương Hồ, thị xã Hương Trà, Thừa Thiên – Huế). Người dân địa phương gọi đó là “rùa thần”.
Có thể nói, trong số hàng trăm sản phẩm bằng tre của các nghệ nhân làng Bao La (xã Quảng Phú, huyện Quảng Điền, Thừa Thiên - Huế) tạo nên, chúng tôi ấn tượng nhất là đèn lồng các loại. Từ đèn ú, đèn lục giác, bát giác… Tuy khác nhau về mẫu mã, hình dáng nhưng tất cả đều chan chứa tâm tình, gửi gắm “cái hồn” của làng nghề nơi đây.
Bên cạnh lớp nghệ nhân "vàng", lớp những nghệ sỹ "măng non" - nghệ sỹ trẻ là thế hệ mới sẽ đồng hành cùng nghệ thuật Ca Huế trên con đường phát huy giá trị di sản này ra cộng đồng, tiến tới hội nhập di sản quốc tế. Do đó, việc làm sao để truyền lại vẹn nguyên bản sắc, đúng cái "chất" của Ca Huế cho lớp nghệ sỹ trẻ kế tục cũng đang là vấn đề được các ban, ngành quan tâm.
Chuyên đề trọng điểm của số báo này, dành nhiều trang về Hoàng Phủ Ngọc Tường - nhà văn, nhà văn hóa Huế. Những trang văn của ông, như chiếc đũa thần, thức dậy những vỉa tầng văn hóa Huế. Một điều khác, ông cùng bạn bè thuở ấy, với một hệ mỹ cảm khác biệt, đã tạc vào văn nghệ Huế, Việt Nam những giá trị trường cửu.
Với những giá trị mà cổ vật cung đình Huế vốn có, và với “quê hương” nó được sinh ra, cố đô Huế xứng đáng đón nhận lại những cổ vật quan trọng một thời của cha ông.
Với những giá trị mà cổ vật cung đình Huế vốn có, và với “quê hương” nó được sinh ra, cố đô Huế xứng đáng đón nhận lại những cổ vật quan trọng một thời của cha ông.
Tại Huế, toàn bộ các ấn quý bằng vàng, bạc, ngọc hay còn gọi là Kim Ngọc Bảo Tỷ đến nay không còn một chiếc nào. Có lẽ thật sự đây là điều đáng tiếc nhất khi xuất xứ những chiếc ấn quý đó đều từ Huế mà ra.
Những biến cố của lịch sử đã khiến cho một lượng cổ vật lớn và quý hiếm đã “biến mất” khỏi cố đô Huế. Hãy cùng lật lại những điểm mốc ấy.
Triều đại phong kiến vua Nguyễn cuối cùng tại Huế đã trải qua với bao biến cố lịch sử. Hàng vạn cổ vật quý hiếm đi cùng triều đại này hiện đã mất mát quá nhiều, không còn “ở lại” được trên mảnh đất nó đã từng tồn tại.
Hai đồng tiền cổ quý hiếm là loại tiền dùng để ban thưởng chứ không dùng để trao đổi, mua bán có tên là “Gia Long thông bảo” và “Minh Mạng thông bảo” với kích thước rất lớn vừa được một người dân ở Quảng Bình lần đầu phát hiện.
Với một di sản văn hoá vật thể và tinh thần mang ý nghĩa quốc hồn quốc tuý của dân tộc, Huế là một hiện tượng văn hoá độc đáo của Việt Nam và thế giới.
Huế từ lâu đã là một trung tâm văn hóa, du lịch của cả nước. Festival văn hóa nghệ thuật kết hợp với du lịch đã tạo cú hích cho thế mạnh đặc thù của quần thể di tích cố đô Huế - được công nhận là di sản thế giới vào năm 1993, từ đó tạo diện mạo cho Huế có sự phát triển mới, mạnh mẽ hơn.
Lọng là sản phẩm độc đáo được dùng để tôn vinh sự trang trọng, quý phái trong các nghi lễ của triều đình xưa, cũng như trong các lễ nghi cúng tế mang đậm tín ngưỡng dân gian. Từ đám rước thần linh, đám tang, lễ cưới, hỏi… đều có sự hiện diện của chiếc lọng.
Trong kiến trúc xưa, có lẽ không nơi nào có nhiều bức bình phong như ở Huế. Khắp các cung đình, phủ đệ, đến các đền chùa, am miếu, đình làng, nhà thờ họ và nhà thường dân…đều hiện hữu những bức bình phong.
Võ tướng Nguyễn Tri Phương đã dành cả đời ông trong công cuộc giữ yên bờ cõi và chống ngoại xâm trải qua ba đời vua Minh Mạng, Thiệu Trị, Tự Đức. Khi Hà thành thất thủ vào tay quân Pháp, ông đã nhịn đói cho đến chết.