Bức thư dã quỳ

10:31 04/02/2013

NGUYỄN THỊ THÁI  

Bao lâu rồi dã quỳ nồng nhiệt, dã quỳ rủ rê, dã quỳ khắc khoải, dã quỳ đớn đau. Tây Nguyên thấp thỏm màu vàng, mỗi người có một lần đợi mong, người thiếu phụ mang trong ngực tháng mười mơ ước, nhập vào sắc hoa hoang dại mênh mang thương và nhớ.

Ảnh: internet

Gặp Hội Huế trên Cao Nguyên mà mắt ướt, Ban Mê phố không có dòng sông để cúi nhìn giấu mặt. Tây Nguyên quê hương thứ hai của bao người, đi xa vẫn nhớ ngày:

Mai tôi lại về phố núi
Lại giơ tay giữ gió trên đầu
Lại cúi nhặt mũ rơi giúp người đi trước


Cái tình Tây Nguyên giản đơn như bông quỳ dại. Trời sinh thế, đất sinh thế. Có những cánh quỳ không bao giờ rụng, gió lay chà xát vào mùa đông không một hạt mưa cho đất đỏ. Không một hạt mưa quỳ vẫn bền bỉ như xương rồng Ninh Thuận. Nắng và cát vẫn hun hút hiên ngang, những trái tím đỏ đầy lông gai một lần cầm hái xuýt xoa:

Có lẽ rồi em khóc
Khi dửng dưng gai xương rồng không chạm tới


Chạm vào nhức buốt đến con mắt khi nhìn lên đồi quạnh hiu ngôi tháp cổ, tự dưng không thể nói cười hoan hỉ.

Tưởng mang theo mình màu quỳ xứ núi phủ lấp như hồ trám để bớt chông chênh, nào hay cánh quỳ không một hạt mưa cứ nhảy múa. Những phút ngồi thiền, đầu xoay xoay hình quả thông mà không tịnh tâm được; nghĩ đến đồi thông lá như kim quân tử nên thông huyền thoại, ngồi tựa gốc thông mà thề thì chín núi cũng thiêng. Đà Lạt lạnh thấu xương vẫn ưa đi bộ, không mong chi nhiều chỉ mong sương khuya thấu cho cái tình. Đêm Đà Lạt mỏi chân thèm được về Bình Châu lội cho tan cái mỏi nhưng lại muốn thắp nhang Tháp Bà, cầu cho chân cứng đá mềm, cầu cho mình biết yêu.

Đi một vòng, hai vòng đến mươi vòng dã quỳ vẫn còn tươi rói trong đầu, vẫn nguyên nỗi chờ mong sơ khởi. Chẳng về Bình Châu, chẳng leo đồi Ngọc Tước chạy mau về phố núi kẻo quỳ tàn. Đã dọn cho mình một góc quỳ riêng lẻ mà bây giờ có model yêu chớp nhoáng, yêu như ăn thử một thứ quả bên đường. May mà có bạn tri âm, tri âm không hữu hạn, thặng dư nghĩa tình.

Dã quỳ rồi cũng đến lúc ngủ vùi, nơi quỳ mơ ngủ, đầu hạ bướm bay rợp đường reo vui hứa hẹn một mùa mưa mới tưới cho quỳ non tơ. Tháng mười Tây Nguyên sẽ lại rực rỡ sắc dã quỳ, một màu vàng đón đưa muôn nẻo, một màu vàng chấp chới nghinh xuân.

N.T.T
(SH288/02-13)







 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG   
                            Bút ký   

    Nước non ngàn dặm ra đi
    Cái tình chi? 

  • LỮ MAI   
        Bút ký  

    Nơi những mái nhà sàn được phủ lớp rêu dày dễ đến nửa gang tay cứ thôi miên, hút hồn khách lạ. Nơi chim rừng hót vang từ sáng tới chiều.

  • PHẠM XUÂN HÙNG

    Tôi nghĩ chắc hiếm có nhà văn, nhà thơ nào thành danh mà trong sự nghiệp sáng tác lại vắng bóng cây cỏ. Sở dĩ loài thực vật thấp bé như cỏ lại trở thành đối tượng mỹ học là nhờ vào những yếu tính trái ngược, thậm chí phi lý nhưng vẫn tồn tại.

  • HỒ NHIÊN  

    Những ngày mới tinh mơ đã đầy nắng. Nắng thấm vào sương làm rực lên sắc hồng ảo diệu. Thiên nhiên tạo nên vẻ đẹp thật giản đơn, và con người chỉ đủ năng lực chuyển tải thông điệp về cái đẹp đó bằng các loại hình nghệ thuật, và điều đó xem như chiếc cầu nối để đưa mỗi ai trở về chiêm ngắm thứ vốn sẵn trong trời đất.

  • NGUYỄN VĂN DŨNG  
                        Bút ký  

    La Habana là thủ đô của đảo quốc Cuba. Tôi thăm La Habana dịp thành phố rộn ràng chuẩn bị kỷ niệm 500 năm tuổi. Những gì tôi thấy ở đây khác xa với những gì tôi từng mường tượng.

  • ĐÔNG HÀ

    Thường trong thời gian của cuộc đời, người ta hay dành riêng khoảng thời gian đáng trân trọng nhất, đó là những ngày đầu năm mới, để nói về muôn sự.

  • ĐÔNG HÀ  

    Tôi vẫn nhớ, chưa bao giờ quên, bài ca dao Mười quả trứng. Bài ca dao được hát lên từ phiên chợ Kẻ Diên nghèo, một vùng quê Bình Trị Thiên khắc nghiệt.

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG  
                               Bút ký   

    Chỉ mấy ngày mưa dồn dập, trắng trời quê hương, tang thương lại gieo lên mảnh đất nghèo khó mỗi lần lũ về.

  • NGUYỄN QUANG HÀ

                            Bút ký

  • ĐÔNG HÀ      
        Tản văn  

    Nếu mỗi đời người dành ra một quãng thời gian để lưu giữ ký ức, tôi tin rằng, ký ức của mỗi người là một cái nhà kho khổng lồ.
     

  • LÊ THỊ MÂY
              Bút ký

    Thật khó lòng quên anh, người bạn cùng đi chuyến tàu Thống Nhất từ Hà Nội vào Sài Gòn.

  • ĐẶNG YÊN
             Bút ký

    Với Hương Trà, những điều tưởng chừng quên lãng về một vùng đất nhiều tiềm năng đã sống dậy. Cái xưa và cái nay trộn lẫn giữa làn ranh văn hóa và ý thức, tính bất toàn và biến đổi, giữa cổ kính và hiện đại.

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG  
                                    Bút ký  

    Huế được xem là một thành phố vườn, cả thành phố là một công viên lớn, ở đâu cũng thấy được một màu xanh mát dịu của cỏ cây, sông, hồ, đồi núi.

  • TRUNG SƠN
                 

    Trong đời viết văn làm báo, lần đầu tôi "đi thực tế" không phải với các bạn đồng nghiệp, cũng không có ai đưa rước, mà đi cùng "bà xã" của tôi - một cô giáo đang loay hoay chưa biết tìm việc gì làm thêm để bù đắp khoản tiền lương ít ỏi của mình.


  • LÊ HƯNG TIẾN

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG   

    Ngày cuối năm, tiếng còi tàu vang bên sân ga cũ bận rộn những chuyến đi về. Cái màu vôi đỏ trong đêm, bóng người vội vã dưới hàng sứ trắng nở tàn lặng lẽ.

  • NGUYỄN KHẮC PHÊ  

    Thiên hạ đang náo nức đủ tin sốt nóng, sao lại đi nói chuyện mít? Cũng do trên trang mạng một tờ báo lớn mới đây có bài “Dân mạng thế giới xôn xao vì trái mít”; nguồn tin gốc lại là một trang mạng của Mỹ! Nhiều vùng quê Việt Nam mình đang vào mùa mít, nhà tôi lại sở hữu 2 cây mít năm nào cũng trĩu quả, cần chi tìm xem chuyện bên Mỹ?

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG  

    Thuở bé, mỗi lần đứng trước chiếc tủ gỗ sơn màu xanh ngọc khiêm tốn nép cuối góc nhà, tôi trải hồn mình cùng bức tranh khắc những nét chân phương về một ngã ba sông bằng lặng, mênh mông với những ngọn núi trập trùng cao thấp tầng mây làm hậu cảnh.

  • NGUYỄN QUANG HÀ
                            Bút ký

    Nhắc tới vùng đất miền tây Gio Linh, trước mắt tôi hiện ngay ra những trái mìn nổ bất ngờ trong thời bình.

  • VĨNH NGUYÊN  
                 Hồi ký  

    Boong tàu lau xong sạch bóng. Toàn thể mọi người tập trung boong trước ăn sáng. Ăn xong, tôi cùng một số anh em cụm lại (cũng ở boong trước) nghe đài tiếng nói Việt Nam. Hồi ấy, toàn phân đội, tàu nào cũng được phát một cái đài orionton để nghe tin tức, nghe chương trình ca nhạc vào những giờ nghỉ…