Bức thư dã quỳ

10:31 04/02/2013

NGUYỄN THỊ THÁI  

Bao lâu rồi dã quỳ nồng nhiệt, dã quỳ rủ rê, dã quỳ khắc khoải, dã quỳ đớn đau. Tây Nguyên thấp thỏm màu vàng, mỗi người có một lần đợi mong, người thiếu phụ mang trong ngực tháng mười mơ ước, nhập vào sắc hoa hoang dại mênh mang thương và nhớ.

Ảnh: internet

Gặp Hội Huế trên Cao Nguyên mà mắt ướt, Ban Mê phố không có dòng sông để cúi nhìn giấu mặt. Tây Nguyên quê hương thứ hai của bao người, đi xa vẫn nhớ ngày:

Mai tôi lại về phố núi
Lại giơ tay giữ gió trên đầu
Lại cúi nhặt mũ rơi giúp người đi trước


Cái tình Tây Nguyên giản đơn như bông quỳ dại. Trời sinh thế, đất sinh thế. Có những cánh quỳ không bao giờ rụng, gió lay chà xát vào mùa đông không một hạt mưa cho đất đỏ. Không một hạt mưa quỳ vẫn bền bỉ như xương rồng Ninh Thuận. Nắng và cát vẫn hun hút hiên ngang, những trái tím đỏ đầy lông gai một lần cầm hái xuýt xoa:

Có lẽ rồi em khóc
Khi dửng dưng gai xương rồng không chạm tới


Chạm vào nhức buốt đến con mắt khi nhìn lên đồi quạnh hiu ngôi tháp cổ, tự dưng không thể nói cười hoan hỉ.

Tưởng mang theo mình màu quỳ xứ núi phủ lấp như hồ trám để bớt chông chênh, nào hay cánh quỳ không một hạt mưa cứ nhảy múa. Những phút ngồi thiền, đầu xoay xoay hình quả thông mà không tịnh tâm được; nghĩ đến đồi thông lá như kim quân tử nên thông huyền thoại, ngồi tựa gốc thông mà thề thì chín núi cũng thiêng. Đà Lạt lạnh thấu xương vẫn ưa đi bộ, không mong chi nhiều chỉ mong sương khuya thấu cho cái tình. Đêm Đà Lạt mỏi chân thèm được về Bình Châu lội cho tan cái mỏi nhưng lại muốn thắp nhang Tháp Bà, cầu cho chân cứng đá mềm, cầu cho mình biết yêu.

Đi một vòng, hai vòng đến mươi vòng dã quỳ vẫn còn tươi rói trong đầu, vẫn nguyên nỗi chờ mong sơ khởi. Chẳng về Bình Châu, chẳng leo đồi Ngọc Tước chạy mau về phố núi kẻo quỳ tàn. Đã dọn cho mình một góc quỳ riêng lẻ mà bây giờ có model yêu chớp nhoáng, yêu như ăn thử một thứ quả bên đường. May mà có bạn tri âm, tri âm không hữu hạn, thặng dư nghĩa tình.

Dã quỳ rồi cũng đến lúc ngủ vùi, nơi quỳ mơ ngủ, đầu hạ bướm bay rợp đường reo vui hứa hẹn một mùa mưa mới tưới cho quỳ non tơ. Tháng mười Tây Nguyên sẽ lại rực rỡ sắc dã quỳ, một màu vàng đón đưa muôn nẻo, một màu vàng chấp chới nghinh xuân.

N.T.T
(SH288/02-13)







 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • NGUYỄN VĂN DŨNGTôi không tin rằng một cô gái đẹp thì lúc nào cũng đẹp. Sông Hương cũng thế. Sông Hương là quà tặng ưu ái của Thượng đế dành cho kẻ phàm trần.

  • NGUYỄN HỮU THÔNGĐêm thêm như một dòng sữa.Lũ chúng em, âm thầm rủ nhau ra trước nhà.Đêm thơm, không phải từ hoa,Mà bởi lòng ta thiết tha tình yêu thái hòa.Đời vui như men sayNgọt lên cây trái..

  • NGUYỄN XUÂN TÙNGSống lạc quan yêu đời, luôn luôn làm chủ được những suy nghĩ, tình cảm và hành động để tự thắng mình trong mọi hoàn cảnh là một phẩm chất cao đẹp của Bác Hồ.

  • HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNGỞ Huế hình như không có mùa thu, mùa thu chỉ ghé lại thành phố giữa một mùa nào đó, mùa hè chói chang hay mùa đông rét mướt. Vì thế, bao giờ người ta cũng đón chào mùa thu bằng nỗi vui mừng đến với một người thân đi xa mới về để lại vội vã ra đi, bằng một cái mà nhạc sĩ tiền chiến Đặng Thế Phong gọi là “Con thuyền không bến”. Trên sông Hương, hình như thường có nỗi bơ vơ chờ sẵn những tâm hồn lãng tử quen xa nhà từ vạn cổ.

  • TRẦN THÙY MAI“Khuôn mặt em đâu phải chữ điền, Trúc không che ngang mà che nghiêng”

  • PHẠM NGUYÊN TƯỜNGCái tin anh Phương mất đột ngột đến với tôi lúc 11 giờ đêm, qua giọng rã rời nghẹn ngào của nhà thơ Lương Ngọc An báo Văn nghệ, lúc tôi đang “dùi mài kinh sử” ở khu ký túc xá trường Đại học Y Hà Nội để lấy cho xong cái bằng Thạc sỹ.

  • Hành trìnhĐã từ lâu tôi cứ muốn đi núi Tuý Vân để tìm hiểu xem sao nó được vua Thiệu Trị liệt vào hàng thứ 9 trong “Thần kinh nhị thập cảnh”.

  • Trước năm 1945, mỗi lần đi qua Ái Tử, tôi không khỏi lo sợ… Một sự lo sợ mơ hồ. Còn vì sao mà sợ thì cũng chẳng biết.

  • Ngay lần đầu tiên gặp ông đã đầy kỷ niệm. Đại đội tôi giao quân bên bờ một con suối đẹp cách sông Hương không bao xa. Anh Nguyễn Châu trưởng ban quân lực Thành đội nhận quân xong, ông đến bắt tay từng người.

  • Tôi vừa đến vùng Bắc Tây Nguyên được mấy hôm thì gặp địch càn quét. Hôm đó tôi định vào cơ quan xã Đaktô để làm việc không ngờ gặp địch dọc đường, tôi tạt vào rừng và nhắm hướng trở lại đơn vị, nhưng càng đi càng lạc sâu vào rừng thẳm.

  • Rời Bắc Hải chúng tôi bảo nhau từ giờ trở đi sẽ chỉ ở khách sạn chứ ở nhà người quen có cái vui nhưng cũng gây phiền toái cho bạn bởi chúng tôi đi chơi bất tử chẳng có giờ giấc nhất định nào.

  • Có một lão ngư kiêm lão nông suốt mấy chục năm trời vắt mồ hôi thành muối, tưới mồ hôi thành sông hồ mà mảnh vườn nhà vẫn cằn khô, chiếc thuyền nhà vẫn không tanh mùi cá biển. Quang cảnh vườn nhà cứ một mùa xanh lại ba mùa rụng lá, khô cành. Vợ chồng con cái chỉ thấy mắt chẳng thấy mồm. Xung quanh hàng xóm cũng chung hoàn cảnh.

  • Đấy là vào khoảng cuối chiến dịch Điện Biên Phủ – 1954. Đơn vị chúng tôi (đại đội 410 – đội 40 – TNXP Trung ương) được điều đi nhận nhiệm vụ mới.

  • 1. Cô bạn cùng cơ quan nghe nói tôi “có tay nuôi người”, lại quen biết giao du rộng rãi nên có ý nhờ tìm một người giúp việc nhà cho vợ chồng cô em gái.