NGUYỄN TĂNG PHÔ
Trang QC Bảo hiểm TTH năm 1993 - Ảnh: tư liệu SH
Chuyện của chúng tôi, chuyện của những người Bảo hiểm. Giờ đây trong đời thường, người ta đã nói về nghề bảo hiểm. Như vậy là, chúng tôi cũng có một góc nhỏ trong cuộc sống và cuộc đời của mọi người.
Đã bao lâu rồi, như những suy nghĩ thường có trước đây, ngành chúng tôi - những người làm công tác Tài chính, Bảo hiểm có mối giao cảm nào cùng chung với văn học nghệ thuật? Vẫn biết rằng văn học nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng sao vẫn cách vời làm vậy!
Chúng tôi hiểu rằng văn học nghệ thuật ca ngợi hành vi, tình cảm tâm linh cao đẹp của con người và cuộc sống. Vậy thì sự thể hiện cái đẹp, cái sâu sắc của những người làm công tác bảo hiểm, ở khía cạnh nào và như thế nào? Đó là con đường mới, một hướng mới mà có lẽ các anh, các chị những người nghệ sĩ, những kỹ sư tâm hồn đang mong muốn khai thác.
Cũng có người cho rằng, quảng cáo cũng là một nghệ thuật, vậy thì bảo hiểm với tư cách là một nghề kinh doanh, phải chăng làm quảng cáo đã là đủ?
Vâng, rất nhiều điều và nhiều câu hỏi đặt ra, đã thức tỉnh trong chúng tôi - những người Bảo hiểm - một cảm xúc mới, gợi lên rằng có một điều gì đó còn ẩn sâu trong tâm hồn chúng tôi - những con người, đang cần và rất cần phải có một chiều sâu tâm hồn đối với nghề nghiệp mình đang làm. Phải chăng đó là tình yêu và sự đam mê? Điều cần thiết là chúng tôi phải hiểu về con người, trước hết là tự mình phải hiểu mình và với tư cách là những con người, chúng tôi phải hiểu tâm tư, nguyện vọng của khách hàng của mình, mà khách hàng của chúng tôi thì đa dạng, từ em học sinh, vị giáo viên, nhà tiểu chủ, nhà doanh nghiệp, người nông dân, ngư dân v.v...
Nghề Bảo hiểm, một nghề lao động bằng chính tấm lòng trong sáng, trung thực, sự xử sự và lương tâm.
Chúng tôi sinh ra từ những ngày đầu tháng tám, cách đây năm năm về trước. Bảo Việt Thừa Thiên - Huế được tách ra từ Bảo Việt Bình Trị Thiên. Bà chị đôn hậu, tần tảo, xây dựng cơ đồ, nhưng cũng vẫn là một người chị nghèo của một vùng quê hương đầy nắng gió và biến động.
Chúng tôi có khác gì đâu với lời người nông phu trong câu ca dao xưa:
"Người ta đi cấy lấy công,
Tôi nay đi cấy còn trông nhiều bề,
Trông trời, trông đất, trông mây
Trông mưa, trông gió, trông ngày, trông đêm
Trông cho chân cứng đá mềm
Trời yên bể lặng, mới yên tấm lòng"
Năm năm qua rồi, từ 1989 đến nay, điều may mắn là chưa có trận bão nào như trận bão 1985, với sức gió cấp 12, giật cấp 13 và chưa có trận lụt nào như trận lụt năm 1983.
Theo thời gian, vần vụ chu kỳ từ năm này qua năm khác, bao giờ cũng vậy, chúng tôi phấn chấn ra quân từ đầu mùa xuân, qua những mùa hè sôi động náo nức, và lại khấp khởi lo âu khi mùa mưa bão tháng mười đến. Ở vùng đất này, chỉ cần một trận bão lớn, nhấn chìm vài chục chiếc thuyền, xô đổ một vài công trình, hủy hoại một vài phương tiện, thiết bị có bảo hiểm là đã vạc sâu vào dự trữ của chúng tôi rồi. Bởi vì phía Nam giáp Hải Vân, là trải dài một dãy đèo, núi quanh co khúc khuỷu mà không ít phương tiện lao xuống vực. Cũng như một số tỉnh miền trung khác, ở vùng này thiên tai, có thể tính sát xuất theo chu kỳ cứ hai năm một. Tất nhiên là làm nghề bảo hiểm, chúng tôi phải "lấy số đông bù số ít", nhưng cuộc sống làm ăn ai lại mong cứu trợ từ cấp trên, mà trước hết như một lời nguyền, mỗi một người chúng tôi phải tự mình đứng vững. Và thế đấy, trong lay lắt bình yên, năm năm qua, chúng tôi đã phát triển. Chúng tôi ước muốn làm được gấp nhiều lần hơn, tích lũy dự trữ được nhiều lần hơn. Bởi vì nghề bảo hiểm không có dự trữ và nếu không bù đắp được tổn thất, rủi ro, hoạn nạn cho nhân dân thì có còn ý nghĩa gì nữa!
Và cứ như thế... Năm năm qua chúng tôi đã tăng doanh thu 14 lần và dự trữ gấp hơn trăm lần so với năm năm trước. Cũng từ nguồn tích lũy đó, chúng tôi đã bồi thường hàng tỷ đồng cho hàng ngàn, vạn vụ tai nạn, khắc phục được sự chậm trễ và ngày mỗi đi lên, phát triển.
Bảo hiểm như là tấm gương phản ánh đời sống kinh tế xã hội. Mảnh đất này, với chiều dày lịch sử, từng là cố đô, một trung tâm văn hóa và du lịch với bao thắng cảnh, di tích. Và hơn thế nữa, đây còn là nơi có ngàn vạn anh hùng liệt sĩ, có ngàn vạn bà mẹ có chồng con ra đi cứu nước, giải phóng quê hương. Một nhân dân anh hùng và thanh lịch như vậy mà đời sống vẫn nghèo, nền kinh tế vẫn phân tán. Chúng tôi biết, nghề chúng tôi, phải sống và lao động trên nền tảng ấy.
Phần lớn những nhà tiểu chủ với những chiếc xe cũ kỹ đưa ra kinh doanh, là cả vốn liếng của họ dồn góp vào đó. Họ tham gia bảo hiểm với thực sự muốn được che chở, nhưng vốn liếng ít ỏi, việc đóng tiền bảo hiểm cũng không đơn giản. Còn những doanh nghiệp lớn hơn và những người giàu có hơn với những phương tiện hiện đại hơn, họ tham gia bảo hiểm cùng mong muốn yên tâm, tài sản, tính mạng được bảo đảm mỗi khi gặp rủi ro tai nạn. Và sứ mạng của người bảo hiểm cũng đồng thời là người bảo vệ tài sản, vốn liếng của Nhà nước và công dân trước những tai nạn bất ngờ.
Phần đông nhân dân là nông dân và ngư dân thu nhập thấp, đời sống phân tán và cũng có người còn e ngại khi nói đến tai nạn, "mua cái rủi ro", dường như với một tâm tư có phần mê tín và kiêng kỵ.
Cuộc sống là như vậy. Chúng tôi phải tính toán, tìm tòi cung cách, học hỏi, suy ngẫm rút ra những kinh nghiệm làm ăn ở nơi khác, và hướng cho mình trong kinh doanh phải có cái ăn cái để, vừa phải biết đến cách làm lớn và hiện đại.
Biết bao nhiêu hình ảnh công việc còn khắc sâu vào tâm tư chúng tôi về những con người, những khách hàng mà chúng tôi đã gặp.
Thầy giáo hiệu trưởng trường cấp I Vĩnh Ninh, Lê Hữu Đạt, năm nào cũng phấn đấu vận động toàn trường tham gia bảo hiểm hầu như 100% và tự mình, là cộng tác viên của Bảo Việt, thầy nói: "Các em đến trường còn nhỏ quá, mà cha mẹ các em thì tin tưởng và gửi gắm, trông mong vào sự dạy bảo, chăm sóc của nhà trường". Cơn lốc tháng 5/1993 tràn đến, nhiều lớp học có nguy cơ sụt ngói, bật cửa, gây tai nạn cho các em. Thầy và các giáo viên khác đã đứng chắn trước cửa để cho các em được bình yên.
Vụ tai nạn trên xe 75A. 00.23 của Hợp tác xã ô tô Phong Điền bị xe khách Quảng Nam Đà Nẵng đâm đối đầu, làm chết 4 người, có một nữ tu sĩ nhà thờ xứ Dương Sơn, Hương Trà. Chúng tôi đã đến điếu phúng, thăm hỏi và chi trả tiền bồi thường. Vị linh mục nhà thờ đã nói những lời cảm kích: "Chúng tôi rất biết ơn Nhà Nước ta và các anh các chị, chúng ta có một chính sách bảo hiểm văn minh như các nước tiên tiến trên thế giới...".
Ở đây, lại một lần nữa, chúng tôi được thấy tấm lòng nhân ái cao đẹp của nhân dân Huế, phải chăng đây cũng phản ánh một phần của trình độ văn hóa của nhân dân ở một miền đất nước?
Và còn biết bao hình ảnh tôi có thể kể ra đây với các bạn và cho chúng tôi nữa, vì nghề nghiệp của chúng tôi, trước hết là phải tìm hiểu Con Người và sự đối xử với Con Người. Đó cũng là một cách tiếp cận nghề nghiệp bảo hiểm. Giới thiệu những con người những hình ảnh và công việc của Bảo Việt có bóng dáng, có một chỗ đứng nào đó trong xã hội, chúng tôi nghĩ rằng đó cũng là cảm hứng của sáng tạo nghệ thuật...
11-8-93
N.T.P
(TCSH58/11&12-1993)
Giữa những dòng tin với gam màu xám trên các kênh thông tin hàng ngày, tôi dừng lại ở những dòng chữ ấm áp tình người: một cụ ông ở Kon Tum, năm nay đã 90 tuổi, bán lạc làm từ thiện. Ông là Lưu Bình, ở P.Quyết Thắng, TP.Kon Tum.
Nghiêm Thuần (Yanchun), 52 tuổi, người Vũ Hán. Chị bị nhiễm virus Corona chủng mới (2019-nCoV), giống như vài chục ngàn người khác ở Hồ Bắc. Giữa tâm chấn đại dịch vốn dĩ trở thành cơn bão quét qua nhiều tỉnh thành Trung Quốc, Vũ Hán bị phong tỏa, Nghiêm Thuần không thể tìm ra bất kỳ một bệnh viện nào nhận chữa trị chị, tất cả đều quá tải. Nghiêm Thuần quyết định tự cách ly tại nhà để tìm cách kháng bệnh.
Thực hiện chủ trương xã hội hóa, nhiều nguồn lực đã được đầu tư cho lĩnh vực văn hóa, nghệ thuật. Tuy nhiên, do nhận thức của xã hội còn hạn chế, cùng những yếu kém trong cách làm của các đơn vị văn hóa, nghệ thuật, việc thực hiện chủ trương gặp nhiều rào cản.
Trong Tết Nguyên đán 2020, nhiều nhà xuất bản, công ty sách đã cho ra mắt, tái bản nhiều tựa sách Tết đặc sắc, đem đến cho bạn đọc những thông tin, kiến thức quý giá về phong tục, văn hóa Việt gắn với Tết cổ truyền của dân tộc, gắn với những hồi ức, kỷ niệm thời ấu thơ của nhiều thế hệ... Với tính hấp dẫn đó đã giúp sách Tết tạo được sức hút trong lòng bạn đọc.
NGUYỄN THANH TÂM
Báo tết - báo xuân đã trở thành một hoạt động thường niên mỗi dịp tết đến xuân về của những người làm báo Việt Nam. Dịp ấy, người đọc cũng háo hức chờ đón những số báo rực rỡ, tươi tắn, bừng lên như sắc hoa đón chào xuân ấm.
“Thịt mỡ, dưa hành, câu đối đỏ/Cây nêu, tràng pháo, bánh chưng xanh” thường được nhắc đến như biểu tượng của Tết Việt. Thực tế, Tết ở các vùng miền trên cả nước phong phú, đa dạng hơn, trải qua các thời kỳ lịch sử lại thay đổi nhiều. Tuy nhiên, giá trị căn cốt và thiêng liêng của Tết thì giống nhau, và vẫn đang được lưu giữ, tiếp nối qua thời gian.
Đại hội đại biểu toàn quốc Hội Nghệ sĩ Sân khấu Việt Nam lần thứ IX, nhiệm kỳ 2019 - 2024 vừa khép lại trong niềm vui vì đã chọn ra được tân Chủ tịch là NSND Thúy Mùi – vị nữ Chủ tịch đầu tiên của hội.
Nhiều năm qua, vì thiếu đội ngũ những người sáng tác - tác giả, soạn giả giỏi nghề nên sân khấu TPHCM ở cả lĩnh vực cải lương lẫn kịch nói cứ ngày một khan hiếm kịch bản chất lượng. Đặc biệt, trong năm 2019, hàng loạt tác phẩm cũ (ra đời cách nay hàng chục năm) lần lượt được tái dựng, càng cho thấy sự khủng hoảng trầm trọng của vấn đề kịch bản sân khấu.
Trong cuộc sống hiện đại, khi âm nhạc điện tử đang phát triển mạnh mẽ thì việc kế thừa và phát triển âm nhạc dân tộc, đặc biệt là nghệ thuật đàn bầu Việt Nam, đang đặt ra nhiều thách thức.
Internet, việc số hóa sách và sự ra đời của những công cụ đọc sách điện tử, chính những cái mới ấy, cùng sự phổ biến chúng trong đời sống một cách rất nhanh chóng, đã buộc người ta phải nêu câu hỏi: Liệu đã sắp đến lúc sách giấy “cáo chung”?
Lần đầu xuất bản năm 1942 tại Nhà in Lê Cường, “Giáo dục nhi đồng” của nữ tác giả Đạm Phương Nữ Sử trình bày những quan điểm sâu sắc về tầm quan trọng của giáo dục gia đình đối với sự trưởng thành của trẻ nhỏ, xa hơn là đối với sự cường thịnh của một dân tộc.
ĐẶNG NGỌC NGUYÊN
Chỉ trong vòng ba mươi năm sau đổi mới đất nước 1986, giao thông Việt Nam đã phát triển vượt bậc. Từ chỗ trên đường cái quan xe đạp nhiều hơn xe máy, giờ chủ yếu lại là ô tô xuôi ngược.
Chúng ta đang sống trong một thế giới mà thiết bị điện tử kết nối internet đã trở thành công cụ tìm kiếm, tra cứu, làm việc, học tập, giải trí... trở nên rất phổ biến. Câu hỏi đặt ra là con người đang kết nối với con người, với thế giới như thế nào? Bộ sách “Chúng vận hành như thế nào?” của NXB Kim Đồng có thể là một gợi ý dành cho các bạn đọc nhỏ tuổi.
NGUYỄN QUANG PHƯỚC
Công cuộc chống tham nhũng do Đảng khởi xướng và thực hiện đang ngày càng quyết liệt, công cuộc “đốt lò” hiện nay đã và đang nhận được sự ủng hộ của cả hệ thống chính trị, của toàn thể đồng bào và sự hợp tác chặt chẽ từ quốc tế. Chống tham nhũng quyết liệt, là cách toàn Đảng thực hiện Di chúc của Chủ tịch Hồ Chí Minh: không ngừng xây dựng, chỉnh đốn cả về chính trị, tư tưởng, tổ chức và đạo đức. Khi được “Lòng Dân” tin tưởng, khi nhân dân ủng hộ và tham gia thì vạn sự tất thành.
Sau 10 năm thực hiện hai tiêu chí văn hóa thuộc Bộ tiêu chí quốc gia xây dựng nông thôn mới, cơ sở vật chất, văn hóa thể thao cũng như đời sống tinh thần của người dân ở nhiều địa phương trong cả nước đã được cải thiện. Tuy nhiên, kết quả hoàn thiện hai tiêu chí này chưa thật sự đồng đều.
Liên hoan Sân khấu thử nghiệm quốc tế diễn ra từ ngày 4 đến 13-10 tại Hà Nội được kỳ vọng sẽ có nhiều đột phá trong thể hiện ngôn ngữ hình thể, cấu trúc, làm giàu thêm ngôn ngữ của nghệ thuật sân khấu.
Trong thời đại công nghệ phát triển, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến nhận thức của các bạn trẻ, nhất là đối với học sinh, sinh viên. Để các em hiểu đâu là tốt, đâu là xấu và biết trân trọng những giá trị mà ông cha ta đã gìn giữ từ bao đời, diễn giả văn hóa Hồ Nhựt Quang (học trò GS.TS Trần Văn Khê) tiếp tục thay thầy thực hiện dự án vinh danh văn hóa trong học đường.
Khán giả Bắc Giang hâm mộ chèo đang được sống trong bầu không khí sôi động với tiếng trống, tiếng đàn, tiếng nhị réo rắt bổng trầm cùng những câu hát chèo trong Liên hoan chèo toàn quốc, tổ chức tại Bắc Giang. Những ngày qua, liên hoan thật sự gây chú ý và đọng lại nhiều cảm xúc đối với các nhà quản lý, văn nghệ sĩ cùng đông đảo nhân dân địa phương.
Không ít nơi, trong các bản của đồng bào chỉ còn lác đác vài căn nhà sàn và tương lai không xa các ngôi nhà sàn này sẽ biến mất nhường chỗ cho nhà xây.