Chuyện của chúng tôi

14:49 04/06/2024


NGUYỄN TĂNG PHÔ

Trang QC Bảo hiểm TTH năm 1993 - Ảnh: tư liệu SH

Chuyện của chúng tôi, chuyện của những người Bảo hiểm. Giờ đây trong đời thường, người ta đã nói về nghề bảo hiểm. Như vậy là, chúng tôi cũng có một góc nhỏ trong cuộc sống và cuộc đời của mọi người.

Đã bao lâu rồi, như những suy nghĩ thường có trước đây, ngành chúng tôi - những người làm công tác Tài chính, Bảo hiểm có mối giao cảm nào cùng chung với văn học nghệ thuật? Vẫn biết rằng văn học nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng sao vẫn cách vời làm vậy!

Chúng tôi hiểu rằng văn học nghệ thuật ca ngợi hành vi, tình cảm tâm linh cao đẹp của con người và cuộc sống. Vậy thì sự thể hiện cái đẹp, cái sâu sắc của những người làm công tác bảo hiểm, ở khía cạnh nào và như thế nào? Đó là con đường mới, một hướng mới mà có lẽ các anh, các chị những người nghệ sĩ, những kỹ sư tâm hồn đang mong muốn khai thác.

Cũng có người cho rằng, quảng cáo cũng là một nghệ thuật, vậy thì bảo hiểm với tư cách là một nghề kinh doanh, phải chăng làm quảng cáo đã là đủ?

Vâng, rất nhiều điều và nhiều câu hỏi đặt ra, đã thức tỉnh trong chúng tôi - những người Bảo hiểm - một cảm xúc mới, gợi lên rằng có một điều gì đó còn ẩn sâu trong tâm hồn chúng tôi - những con người, đang cần và rất cần phải có một chiều sâu tâm hồn đối với nghề nghiệp mình đang làm. Phải chăng đó là tình yêu và sự đam mê? Điều cần thiết là chúng tôi phải hiểu về con người, trước hết là tự mình phải hiểu mình và với tư cách là những con người, chúng tôi phải hiểu tâm tư, nguyện vọng của khách hàng của mình, mà khách hàng của chúng tôi thì đa dạng, từ em học sinh, vị giáo viên, nhà tiểu chủ, nhà doanh nghiệp, người nông dân, ngư dân v.v...

Nghề Bảo hiểm, một nghề lao động bằng chính tấm lòng trong sáng, trung thực, sự xử sự và lương tâm.

Chúng tôi sinh ra từ những ngày đầu tháng tám, cách đây năm năm về trước. Bảo Việt Thừa Thiên - Huế được tách ra từ Bảo Việt Bình Trị Thiên. Bà chị đôn hậu, tần tảo, xây dựng cơ đồ, nhưng cũng vẫn là một người chị nghèo của một vùng quê hương đầy nắng gió và biến động.

Chúng tôi có khác gì đâu với lời người nông phu trong câu ca dao xưa:

"Người ta đi cấy lấy công,

Tôi nay đi cấy còn trông nhiều bề,

Trông trời, trông đất, trông mây

Trông mưa, trông gió, trông ngày, trông đêm

Trông cho chân cứng đá mềm

Trời yên bể lặng, mới yên tấm lòng"

Năm năm qua rồi, từ 1989 đến nay, điều may mắn là chưa có trận bão nào như trận bão 1985, với sức gió cấp 12, giật cấp 13 và chưa có trận lụt nào như trận lụt năm 1983.

Theo thời gian, vần vụ chu kỳ từ năm này qua năm khác, bao giờ cũng vậy, chúng tôi phấn chấn ra quân từ đầu mùa xuân, qua những mùa hè sôi động náo nức, và lại khấp khởi lo âu khi mùa mưa bão tháng mười đến. Ở vùng đất này, chỉ cần một trận bão lớn, nhấn chìm vài chục chiếc thuyền, xô đổ một vài công trình, hủy hoại một vài phương tiện, thiết bị có bảo hiểm là đã vạc sâu vào dự trữ của chúng tôi rồi. Bởi vì phía Nam giáp Hải Vân, là trải dài một dãy đèo, núi quanh co khúc khuỷu mà không ít phương tiện lao xuống vực. Cũng như một số tỉnh miền trung khác, ở vùng này thiên tai, có thể tính sát xuất theo chu kỳ cứ hai năm một. Tất nhiên là làm nghề bảo hiểm, chúng tôi phải "lấy số đông bù số ít", nhưng cuộc sống làm ăn ai lại mong cứu trợ từ cấp trên, mà trước hết như một lời nguyền, mỗi một người chúng tôi phải tự mình đứng vững. Và thế đấy, trong lay lắt bình yên, năm năm qua, chúng tôi đã phát triển. Chúng tôi ước muốn làm được gấp nhiều lần hơn, tích lũy dự trữ được nhiều lần hơn. Bởi vì nghề bảo hiểm không có dự trữ và nếu không bù đắp được tổn thất, rủi ro, hoạn nạn cho nhân dân thì có còn ý nghĩa gì nữa!

Và cứ như thế... Năm năm qua chúng tôi đã tăng doanh thu 14 lần và dự trữ gấp hơn trăm lần so với năm năm trước. Cũng từ nguồn tích lũy đó, chúng tôi đã bồi thường hàng tỷ đồng cho hàng ngàn, vạn vụ tai nạn, khắc phục được sự chậm trễ và ngày mỗi đi lên, phát triển.

Bảo hiểm như là tấm gương phản ánh đời sống kinh tế xã hội. Mảnh đất này, với chiều dày lịch sử, từng là cố đô, một trung tâm văn hóa và du lịch với bao thắng cảnh, di tích. Và hơn thế nữa, đây còn là nơi có ngàn vạn anh hùng liệt sĩ, có ngàn vạn bà mẹ có chồng con ra đi cứu nước, giải phóng quê hương. Một nhân dân anh hùng và thanh lịch như vậy mà đời sống vẫn nghèo, nền kinh tế vẫn phân tán. Chúng tôi biết, nghề chúng tôi, phải sống và lao động trên nền tảng ấy.

Phần lớn những nhà tiểu chủ với những chiếc xe cũ kỹ đưa ra kinh doanh, là cả vốn liếng của họ dồn góp vào đó. Họ tham gia bảo hiểm với thực sự muốn được che chở, nhưng vốn liếng ít ỏi, việc đóng tiền bảo hiểm cũng không đơn giản. Còn những doanh nghiệp lớn hơn và những người giàu có hơn với những phương tiện hiện đại hơn, họ tham gia bảo hiểm cùng mong muốn yên tâm, tài sản, tính mạng được bảo đảm mỗi khi gặp rủi ro tai nạn. Và sứ mạng của người bảo hiểm cũng đồng thời là người bảo vệ tài sản, vốn liếng của Nhà nước và công dân trước những tai nạn bất ngờ.

Phần đông nhân dân là nông dân và ngư dân thu nhập thấp, đời sống phân tán và cũng có người còn e ngại khi nói đến tai nạn, "mua cái rủi ro", dường như với một tâm tư có phần mê tín và kiêng kỵ.

Cuộc sống là như vậy. Chúng tôi phải tính toán, tìm tòi cung cách, học hỏi, suy ngẫm rút ra những kinh nghiệm làm ăn ở nơi khác, và hướng cho mình trong kinh doanh phải có cái ăn cái để, vừa phải biết đến cách làm lớn và hiện đại.

Biết bao nhiêu hình ảnh công việc còn khắc sâu vào tâm tư chúng tôi về những con người, những khách hàng mà chúng tôi đã gặp.

Thầy giáo hiệu trưởng trường cấp I Vĩnh Ninh, Lê Hữu Đạt, năm nào cũng phấn đấu vận động toàn trường tham gia bảo hiểm hầu như 100% và tự mình, là cộng tác viên của Bảo Việt, thầy nói: "Các em đến trường còn nhỏ quá, mà cha mẹ các em thì tin tưởng và gửi gắm, trông mong vào sự dạy bảo, chăm sóc của nhà trường". Cơn lốc tháng 5/1993 tràn đến, nhiều lớp học có nguy cơ sụt ngói, bật cửa, gây tai nạn cho các em. Thầy và các giáo viên khác đã đứng chắn trước cửa để cho các em được bình yên.

Vụ tai nạn trên xe 75A. 00.23 của Hợp tác xã ô tô Phong Điền bị xe khách Quảng Nam Đà Nẵng đâm đối đầu, làm chết 4 người, có một nữ tu sĩ nhà thờ xứ Dương Sơn, Hương Trà. Chúng tôi đã đến điếu phúng, thăm hỏi và chi trả tiền bồi thường. Vị linh mục nhà thờ đã nói những lời cảm kích: "Chúng tôi rất biết ơn Nhà Nước ta và các anh các chị, chúng ta có một chính sách bảo hiểm văn minh như các nước tiên tiến trên thế giới...".

Ở đây, lại một lần nữa, chúng tôi được thấy tấm lòng nhân ái cao đẹp của nhân dân Huế, phải chăng đây cũng phản ánh một phần của trình độ văn hóa của nhân dân ở một miền đất nước?

Và còn biết bao hình ảnh tôi có thể kể ra đây với các bạn và cho chúng tôi nữa, vì nghề nghiệp của chúng tôi, trước hết là phải tìm hiểu Con Người và sự đối xử với Con Người. Đó cũng là một cách tiếp cận nghề nghiệp bảo hiểm. Giới thiệu những con người những hình ảnh và công việc của Bảo Việt có bóng dáng, có một chỗ đứng nào đó trong xã hội, chúng tôi nghĩ rằng đó cũng là cảm hứng của sáng tạo nghệ thuật...

11-8-93
N.T.P
(TCSH58/11&12-1993)

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • Từ những câu chuyện cảm động hoặc những hình ảnh “đắt giá” nhiều họa sĩ chuyên nghiệp và không chuyên đã có những sáng tác tranh minh họa, ký họa theo phong cách lạc quan, lan tỏa những thông điệp tích cực về phòng, chống Covid-19.

  • Cùng với các loại nhu yếu phẩm, thời gian qua, nhiều tổ chức và đơn vị xuất bản đã chung tay đưa sách vào các khu cách ly và phong tỏa do dịch bệnh trên địa bàn TPHCM. Trong những ngày phải thực hiện giãn cách xã hội, hoạt động đưa sách đến tay bạn đọc thật có ý nghĩa.

  • Nhờ sự phát triển mạnh mẽ của công nghệ, các phần mềm dịch thuật miễn phí và có phí ra đời ngày càng nhiều, hỗ trợ tích cực cho quá trình chuyển ngữ. Tuy nhiên, vai trò của dịch giả vẫn không thể thay thế, đặc biệt trong lĩnh vực xuất bản.

  • Thời gian qua trên các trang mạng xã hội dấy lên những cuộc chiến livestream, có kênh thu hút hàng trăm ngàn người xem, cả trong và ngoài nước.

  • Nghị quyết số 68/NQ-CP của Chính phủ về một số chính sách hỗ trợ người lao động và người sử dụng lao động gặp khó khăn do đại dịch Covid-19 đã đề cập mức hỗ trợ dành cho diễn viên, nghệ sĩ hưởng lương hạng bốn trong các đơn vị nghệ thuật công lập. Đây được xem là bước đi thiết thực, ý nghĩa, góp phần kịp thời chia sẻ khó khăn cho đội ngũ nhân lực trẻ ở các loại hình nghệ thuật biểu diễn.

  • Những hình ảnh trống vắng, im ắng của một thành phố vốn sôi động, náo nhiệt trước đây được nhiều nhiếp ảnh gia, những người chụp ảnh chuyên và không chuyên ghi lại. Rất nhiều bức ảnh đẹp về con người thành phố nghĩa tình, sẵn sàng nhường cơm sẻ áo khi dịch bệnh bùng phát gợi cho người xem nhiều xúc cảm…

  • Bằng những cách khác nhau, các nhà văn của thành phố đã và đang chung tay tham gia phòng chống dịch Covid-19. Từ trực tiếp tham gia công tác thiện nguyện cho đến tìm kiếm chất liệu để có những tác phẩm gắn liền với đời sống người dân trong những ngày này.

  • Trong thời điểm giãn cách xã hội do dịch bệnh, các buổi trò chuyện, giao lưu, giới thiệu sách trực tiếp đều tạm hoãn, tuy nhiên, nhiều hoạt động vẫn được tổ chức theo các hình thức khác nhau nhằm kết nối với độc giả qua những trang sách, góp thêm niềm vui đọc.

  • Khi khán giả chưa thể đến rạp, sân khấu chưa thể sáng đèn, việc xây dựng và triển khai mô hình “nhà hát truyền hình” được xem là hướng đi phù hợp để không làm đứt đoạn dòng chảy biểu diễn nghệ thuật trong đại dịch. Ðồng thời, giữ lửa đam mê nơi nghệ sĩ và mang đến nhiều cơ hội giúp công chúng được thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật chất lượng cao.

  • Sau 2 năm lao đao vì dịch Covid-19, nhiều đơn vị sân khấu truyền thống đang đối mặt với nguy cơ phải đóng cửa, ngừng hoạt động, hoặc tình trạng nguồn nhân lực bị suy giảm trầm trọng. Trong khi đó, số lượng nghệ sĩ hoạt động trong lĩnh vực sân khấu truyền thống đang dần mai một, việc đào tạo nghệ sĩ trẻ gặp không ít khó khăn. Đây là vấn đề cấp bách, rất cần được ngành văn hóa và các cơ quan chức năng quan tâm kịp thời.

  • 0 giờ ngày 9-7, khi TP.HCM bắt đầu thực hiện giãn cách xã hội theo Chỉ thị 16, cũng là lúc nỗi lo lắng phủ trùm lên hàng vạn mảnh đời sống khó khăn, vô gia cư, chạy cơm từng bữa.

  • “Hỡi cô thắt dải lưng xanh/ Có về Nam Định với anh thì về/ Nam Định có bến đò Chè/ Có tàu Ngô Khách, có nghề ươm tơ”.

  • Phá bỏ và xây mới tiêu hao rất nhiều năng lượng, lãng phí nguyên nhiên liệu và gây ô nhiễm môi trường. Việc chuyển đổi công năng công trình cũ nên được ưu tiên. Vấn đề là công trình ấy sẽ được biến đổi công năng như thế nào trong tương lai để mang lại giá trị cho xã hội.

  • TP.HCM đã qua gần 5 tuần thực hiện giãn cách xã hội và Chỉ thị 10, chị tôi và những người thân của chị, hay chú Bảy, chú Út chạy xe ôm trước cơ quan tôi cũng như nhiều người khác, đã thấm mệt mỏi với sự sợ hãi, lo âu...

  • Gia đình có vai trò quan trọng trong việc chọn lọc, lưu truyền và phát huy các giá trị văn hóa dân tộc. Phát triển gia đình là nhiệm vụ có tính chiến lược của sự nghiệp đổi mới ở Việt Nam. Trước tác động của quá trình phát triển kinh tế - xã hội, gia đình Việt đã trải qua những biến chuyển lớn, kéo theo sự thay đổi các giá trị gia đình truyền thống. Vì vậy, xác định hệ giá trị chuẩn mực mới cho gia đình Việt Nam là công việc cần thiết hiện nay.

  • Vào cuối tháng 4-2021, các diễn viên trong Đoàn múa rối Rồng Phương Nam (Nhà hát nghệ thuật Phương Nam) tất bật tập vở mới Anh hùng dân tộc Nguyễn Trung Trực để kịp công diễn dịp hè. Khi mọi thứ được chuẩn bị sẵn sàng thì đợt dịch Covid-19 ập đến, những diễn viên múa rối nước của đoàn tứ tán khắp nơi. Kẻ về quê, người ở nhà trông con…, mong chờ ngày được hội ngộ khán giả.

  • Trong Offline: Giải phóng tâm trí khỏi căng thẳng trên điện thoại thông minh và mạng xã hội (Tân Việt Books và NXB Dân Trí), hai tác giả Imran Rashid và Soren Kenner sẽ cung cấp cho độc giả những thông tin gây sốc về cách các gã khổng lồ công nghệ như Facebook, Apple, Google và Instagram… sử dụng cách “hack tâm trí” để khiến bạn và con bạn bị cuốn hút vào các sản phẩm của họ.

  • Với người Phật tử, dù không có một quy định nào, nhưng có lẽ Đại lễ Phật đản là một sự kiện vui tươi và thành kính nhất, có sức cộng hưởng trên toàn thế giới.

  • Đại dịch Covid-19 đã khiến cả xã hội đảo lộn, nhiều ngành nghề gặp khó khăn. Sân khấu – ngành nghệ thuật biểu diễn trực tiếp cũng rơi vào tình trạng vô cùng vất vả.

  • Mạng xã hội đang thể hiện vai trò rất hiệu quả trong việc quảng bá văn hoá Việt Nam tới bạn bè quốc tế, song thực tế cũng không ít người "mượn danh" việc quảng bá này để đăng tải các video, clip "bẩn", độc hại, nhằm câu view, câu like.