"Tôi rất vui mừng trước Cúp bóng đá thế giới 2014, nhưng..."

15:22 20/06/2014

Đó là tít bài viết trước giải vô địch bóng đá thế giới 2014 (2014 FIFA World Cup - Brazil) lần thứ 20 tại Brazil, được đăng trên nhật báo Bild, Đức của đương kim Tổng thống Đức Joachim Gauck, người Đông Đức, từng đồng sáng kiến hoạch định chương trình tái thống nhất nước Đức, luôn dấn thân cho sự nghiệp đấu tranh vì quyền của mỗi người dân cả trong lẫn ngoài nước.

Là một fan hâm mộ bóng đá cuồng nhiệt, Tổng thống của một nước được xếp hàng đầu các quốc gia dân chủ trên thế giới, lẽ ra ông được quyền thả mình cuốn hút vào cơn lốc giải vô địch thế giới này, nhưng vẫn cứ canh cánh trong lòng không phải bởi những gì cao siêu, to lớn cho riêng nước ông, mà bởi những gì xảy ra trên sân cỏ cũng đều có thể xảy ra cả trong đời sống cá nhân lẫn chính trị, ở bất kỳ quốc gia nào. Thể thao chỉ có ý nghĩa thực sự khi không „chơi xấu“. Chính trị cũng vậy, chỉ có giá trị khi „chơi đẹp“: quyền bình đẳng, quyền sống, quyền được mưu cầu hạnh phúc cho mỗi người dân luôn được coi trọng, đảm bảo; ngay cả trong những sự kiện quốc tế lớn lao như World Cup càng không thể sao nhãng.
                                                               Nguyễn Sỹ Phương dịch và giới thiệu



"Quý Độc giả thân mến!

Chắc chắn Q
độc giả đã biết mình sẽ xem ở đâu trận đấu bóng ngày 12.06.2014 mở màn Cúp vô địch bóng đá thế giới? Tại thành phố São Paulo, hay Saalfeld, Stuttgart Đức? Điạ điểm không quan trọng, miễn ở đó ai cũng hâm mộ bóng đá và tất cả cùng chung cảm xúc như tôn chỉ Cúp bóng đá thế giới đặt ra. Hoặc như tên quả bóng được triệu người Brazil hâm mộ bình chọn: Brazuca, có nghĩa hứng khởi, hãnh diện và nhiệt thành. Tên gọi đó như một nguồn cổ vũ to lớn, một niềm tin mãnh liệt vào cộng đồng, đầy tình cảm, và phấn khích!

Tôi nghĩ ngay tới huyền thoại Cúp vô địch bóng đá thế giới 2006 mà nước chúng ta là chủ nhà. Chúng ta đã trải qua một đại lễ hội, cởi mở, hãnh diện, hiếu khách, và cực kỳ thoải mái. Trong những ngày này, tôi cùng tâm trạng như hàng triệu người trên thế giới, tận hưởng niềm vui trước sự kiện Cúp vô địch bóng đá Thế giới 2014.

Thực ra suốt cả năm tôi mê bóng đá, và thuộc những người cuối tuần hồi hộp theo dõi các cuộc tranh tài trên sân cỏ. Do tôi ở thành phố Rostock nên thường xuyên xem cả những sự kiện bóng đá hạng 3. Tất nhiên không thể so với giải vô địch quốc gia. Tôi chia sẻ cảm xúc đặc biệt này với bao người dân theo dõi tại nhà, hay cùng nhau xem nơi công cộng, rung người vung quả đấm nắm chặt lên trời, hay hò reo chiến thắng. Thế là mọi lo toan hằng ngày biến mất.

Theo dõi các sự kiện bóng đá, hay thể thao khác, tôi thường nghiệm ra rằng, tất cả những gì xảy ra trên sân đấu như việt vị, chèn ép, mưu thắng, thậm chí viện tới cả thuốc tăng lực... đều có thể xảy ra ngay trong chính đời sống cá nhân và chính trị.

Sân cỏ thực ra không phải nơi phân phát thẻ vàng hay đỏ, nhưng chúng ta vẫn thường xuyên thấy bao cầu thủ, cá nhân hay cả đội bất chấp luật chơi. Trong thể thao cũng như chính trị, bao giờ người ta cũng thoả thuận với nhau „chơi đẹp“, nhưng phải được luôn nhắc nhở và trải nghiệm. Chơi đẹp chỉ đạt được, khi chúng ta thừa nhận và tôn trọng nhân phẩm, bất luận họ là ai, đến từ đâu. Trước đây không lâu, chúng ta đã không dễ dàng chấp nhận những nhà thể thao có nguồn gốc nhập cư. Ngày nay những cầu thủ xuất sắc gốc Thổ Nhĩ Kỳ hay Phi châu có mặt trong đội tuyển quốc gia, làm nên thành công cho nước Đức.

Trên sân đấu, đa sắc tộc đã trở thành hiển nhiên với phần đa công chúng hâm mộ, thật đáng tiếc không phải với tất cả. Tôi nhận thấy sẽ tuyệt vời, khi những tài tử sân cỏ như Steffi Jones hay Philipp Lahm, với danh tiếng sẵn có trở thành những biểu tượng cho cuộc đấu tranh chống lại sự ích kỷ hẹp hòi. Sự hẹp hòi ích kỷ đó dù về nguồn gốc hay quan hệ giới tính, trước sau đều cần tới lòng can đảm chống mọi thành kiến, phân biệt - cả trong phòng thay quần áo, lẫn trên khán đài, cả tuyển thủ đang thi đấu hay đã về hưu. Cảm ơn tất cả những ai kêu gọi lòng can đảm và tự trải nghiệm nó.

Để thể hiện lòng can đảm đòi hỏi phải cố gắng, ngay tại nước Đức. Nhìn ra thế giới, đó là một sứ mệnh khổng lồ, bởi trong những sự kiện thể thao lớn, trước hết người ta thường chỉ tập trung ngắm nhìn những ánh hào quang,  nghe hò reo trên khán đài, ngưỡng mộ huy chương vàng lấp lánh.

Những cuộc đọ tài thế giới cuốn hút tất cả chúng ta. Tuy nhiên chúng cũng có thể kèm theo những hệ lụy đến điên rồ hay đơn giản thiếu an toàn. Không cho phép chúng ta được thờ ơ, chấp nhận các sự kiện lớn kèm hủy hoại môi trường, cưỡng bức di dân, sử dụng bạo lực đối với họ, bóc lột và gây thiệt mạng khi xây dựng các sân vận động thiếu an toàn. Điều đó không phù hợp tinh thần hiến chương Thế vận hội, lý tưởng của Liên đoàn Bóng đá Thế giới.

Bao thập niên qua, nhiều quan chức thể thao cũng như chính trị đã cố tình tránh né vấn đề quyền lợi dân chúng khó xử đó, thường biện minh cho những cuộc tranh luận như thế sẽ làm phương hại đến hình ảnh thể thao. Theo tôi, những cuộc tranh tài lớn có được không chỉ dựa vào mỗi chương trình hoàn hảo và tiếp thị. Mà chính nhờ vào lòng tin, tôn trọng nhân phẩm và sức mạnh đạo đức.

Tôi muốn là một người đồng minh của tất cả những ai theo đuổi ý tưởng này. Những cuộc tranh cãi hiện thời có thể cho ta hy vọng, chủ đề nhân quyền trong tương lai phải được xem xét, bàn thảo, chú ý kỹ hơn khi trao quyền đăng cai tổ chức các thế vận hội. Tôi nhận thấy đó là một chiều hướng phát triển tốt đẹp. Nhân quyền cần được vận động mạnh mẽ, cả trong thể thao.

Quí bạn đọc hâm mộ bóng đá thân mến! Với những ý nghĩ trên tôi không bao giờ muốn làm giảm đi hứng thú về bóng đá nhất là lúc chúng ta đang trước ngưỡng cửa huyền thoại Cúp vô địch bóng đá thế giới cuốn hút này. Thế nhưng tôi tin rằng, niềm vui sẽ còn nhân gấp bội, khi chúng ta có thể tin chắc rằng: trong tương lai trước mỗi thế vận hội, không một ai sẽ bị thiệt thòi, mất nhà cửa, sức khỏe thậm chí cả mạng sống. Không ai phải trả giá bằng thiệt hại, bất hạnh để người khác hạnh phúc. Thật tốt biết bao, khi trong mỗi trận chung kết thế giới, đều có thể biết chắc rằng, đối với tất cả chúng ta đó là một cuộc chơi đẹp, một cuộc chơi với nhiều người thắng.

Tôi xin gửi lời chào nồng nhiệt đến hàng triệu người cùng sôi sục theo dõi Cúp vô địch từ ngày 12.06, gửi lời chúc tốt đẹp nhất đến đội tuyển chúng ta!".

Nguồn: Joachim Gauck - Tiasang
 
 
 

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • Điều gì đã khiến cho vở kịch có sức sống trường tồn như vậy?

  • Isaac Bashevis Singer (14/7/1904 - 24/7/1991) nhà văn Mỹ gốc Do Thái Ba Lan đoạt giải Nobel Văn học năm 1978. Những sáng tác của ông chủ yếu viết bằng tiếng Yiddish (tiếng Đức cổ của người Do Thái).

  • Tổng thống thứ 44 của Mỹ có phong cách lãnh đạo đặc trưng, thu hút được hàng triệu người ủng hộ và khiến cả những đối thủ của ông cũng phải thán phục.

  • NGUYỄN QUỐC THẮNG 

    “Tất cả những gì tôi đã làm được đều là kết quả của sự cô đơn”1
                       (Kafka)
    “Hệ thống ám dụ của Kafka thực hiện chức năng của nó như những ký hiệu vô hạn chất vấn những ký hiệu khác”2
                       (Roland Barthes)

  • Paul Doumer là một chính khách người Pháp, sinh năm 1857. Ông làm Toàn quyền Đông Dương từ 1897-1902. Sau ông làm Tổng thống Pháp từ 1931-1932. Ông bị một phần tử quá khích người Nga ám sát năm 1932. Cuốn hồi ký Xứ Đông Dương là cuốn sách viết riêng về giai đoạn ông ở Đông Dương.

  • A. GELMAN(*)

    Chúng ta là những người chứng kiến tình trạng lo ngại đang tăng lên của xã hội về khía cạnh đạo đức trong sinh hoạt của đảng ta.

  • LGT: Tiểu luận “Làm sao văn học khả hữu?” dưới đây là văn bản phê bình văn học đầu tiên của Maurice Blanchot được ra mắt vào năm 1941 trên Nhật báo tranh luận (Journal des débats).

  • Kể đến Noel năm nay, thế là tôi đã qua trọn 50 mùa Noel ở nước Đức, đất nước có truyền thống Noel lâu đời, nơi thành phố Munich, vốn có tên từ những nhà tu đạo Thiên Chúa “Mönche”, nơi có chợ Giáng sinh gọi là “Christkindelmarkt” truyền thống xa xưa (khoảng 400 năm trước), và cũng từ vùng này, bài thánh ca bất tuyệt “Stille Nacht” cất lên, vang vọng khắp trên địa cầu đã tròn 200 năm.

  • LÊ VIỄN PHƯƠNG

    (Đọc Cuộc đời yêu dấu của Alice Munro, Nguyễn Đức Tùng chuyển ngữ, NXB Trẻ, 2015).

  • TRẦN HUYỀN SÂM

    Vì sao phương Đông đã trở thành chủ đề trung tâm trong tiểu thuyết Pháp đương đại? Đó là nội dung bàn luận trong mùa trao giải văn học năm nay ở Paris.

  • L.T.S: "Cuộc đời của André Colin" là thể loại sân khấu "lưu động" một sự kết hợp của đối thoại, âm nhạc, đồ họa, trên sân khấu diễn ra đồng thời hình vẽ, tranh liên hoàn, tranh đèn chiếu và phim ảnh 16mm. Từ khi biên soạn (1987) kịch bản đã được diễn một trăm lần ở Paris và các tỉnh khác. Tác giả Anne Quesemand, thạc sĩ văn học cổ điển, là người biên kịch đồng thời là diễn viên cùng với Laurent Berman. Bà còn là tác giả của nhiều phim ngắn.

  • Châu Âu hẳn nhiên sẽ trở nên dễ bị tổn thương hơn trước các đe dọa và đòn tấn công của bọn khủng bố. Một số chính sách về nhập cư có thể sẽ thay đổi để thích nghi với tình hình mới.

  • VIỄN PHƯƠNG

    Lúc 13 giờ Thụy Điển (tức 18 giờ Việt Nam), ngày 8/10 tại Viện Hàn lâm Khoa học Thụy Điển, tên của nhà văn Svetlana Alexievich đã được xướng lên dành cho giải Nobel văn chương.

  • Antoine Leiris đã mất đi người vợ Helene dấu yêu của mình trong vụ xả súng ở nhà hát Bataclan, Paris ngày 13/11. Con trai của họ, bé Melvil 17 tháng tuổi giờ đây đã mất đi người mẹ của mình.

  • MAURICE BLANCHOT

    Cuốn sách mà Jean Paulhan vừa dành cho văn chương và ngôn ngữ được đọc với một tâm thế khác thường.

  • Ngày 1-11-1988, họa sĩ Bửu Chỉ đến Paris. Ngày 30-4-1989, họa sĩ trở về nước. Trong thời gian ở Paris, Bửu Chỉ đã sáng tác nhiều tác phẩm mới và đã có hai cuộc triển lãm tranh thành công tốt đẹp: tại Nhà Việt Nam từ 1-2 đến 5-3-1989 với 21 bức tranh và tại UNESCO với 40 bức từ 3-4 đến 14-4-1989.

  • QUẾ HƯƠNG

    Tôi đến Mỹ 4 tháng, thăm con trai từng là nha sĩ, qua học lại, 41 tuổi mới chính thức vào trường đại học Mỹ, sống lần nửa đời sinh viên ở một đất nước có nền giáo dục hàng đầu thế giới.

  • NGUYỄN KHOA QUẢ

    Đất nước thống nhất, hòa bình lập lại từ năm 1975 đến năm 1979, chưa đầy 4 năm, phía bắc Đặng Tiểu Bình - Trung Quốc đem quân đánh phá. Phía nam Khơ me đỏ Campuchia, bọn Pôn Pốt sang đánh phá các tỉnh Kiên Giang và Tây Ninh... Quân tình nguyện Việt Nam kết hợp với Mặt trận đoàn kết dân tộc Campuchia lật đổ chế độ Pôn Pốt năm 1979, giải phóng nhân dân thoát khỏi chế độ bạo tàn diệt chủng.

  • LTS: Cách đây chưa lâu, báo Bulledingue (BD) của phong trào sinh viên trong tổ chức Hội Người Việt Nam tại Pháp, có tổ chức phỏng vấn giáo sư Hoàng Xuân Hãn trên hàng loạt vấn đề thuộc lĩnh vực văn hóa, xã hội. Nội dung trả lời của giáo sư có thể giúp độc giả Sông Hương một số dẫn liệu mới hoặc gợi mở những cuộc trao đổi tranh luận bổ ích. Vì vậy, với sự đồng ý của giáo sư Hoàng Xuân Hãn, Sông Hương xin trích giới thiệu nội dung cuộc phỏng vấn này với độc giả.