THÚY HẰNG
Xoài xanh ở xứ sương mù” là tập tản văn dày 340 trang do nhà xuất bản Văn hóa - Văn nghệ thành phố Hồ Chí Minh ấn hành cuối năm 2018.
Ảnh: internet
Tác giả là Phan Thị Nguyên Thảo, một người thuộc thế hệ 8x, và cũng là người con xứ Huế đang công tác tại vương quốc Anh và những quốc gia trong khối thịnh vượng chung. Tập tản văn ghi chép những công việc và đời sống thường ngày trong gia đình, với đồng nghiệp ở cơ quan bằng một giọng văn giàu tình cảm chân thật và những minh họa trang nhã. Đó là tập hợp những bức ký họa nhỏ và xinh về đất nước và con người của xứ sở vừa cổ kính vừa hiện đại và không quên kéo theo hình bóng quê nhà xa xôi thấp thoáng… Đó có thể là sân bay ở London với muôn nghìn máy bay đủ quốc tịch mà tác giả vẫn chạnh lòng khi thấy đuôi máy bay màu xanh với biểu tượng hoa sen vàng của Vietnam Airlines thân quen. Đó là những đĩa món ăn đầy màu sắc đặc biệt của London hay Edinburg… nhưng vẫn không quên những món ăn ấm lòng mùa đông xứ Huế thời đi học như Kho ruốc, Cơm trộn, Phở gánh, v.v. Độc giả sẽ cảm nhận được những suy nghĩ và tình cảm của những người trẻ Việt Nam đang tiếp cận thế giới với quan điểm sống văn hóa giao lưu (cross-culture) có lựa chọn nhưng vẫn giữ gìn bản sắc dân tộc, đồng thời mở rộng tầm nhìn không-biên-giới. Quê hương mình là mảnh đất hình chữ S bé nhỏ mà bây giờ đã là Đông Nam Á, và có thể là châu Á, và nữa là trái đất giữa muôn nghìn hành tinh trong dải Ngân hà.
Kết thúc tập sách, tác giả chọn nhan đề: Paris, Je suis arrivee. Có lẽ đó là âm vang của Làng Mai mà tác giả có lần ghé thăm trên dặm đường thiên lý? Chúc tác giả được như ý nguyện: Đã về và đã tới!
T.H
(SHSDB32/03-2019)
LÊ THANH NGA
Châu Âu - một không gian văn hóa mà nền dân chủ phát triển trước nhất trong lịch sử nhân loại - ngay từ thời trung cổ đã là trung tâm của lễ hội Carnaval (tiếng Việt: lễ hội giả trang).
NGUYỄN KHẮC PHÊ
(Đọc Chuyện cũ Tử Cấm Thành - Kịch bản tuồng lịch sử của Nguyễn Phước Hải Trung - Nxb. Văn học, 2022)
PHONG LÊ
Hơn 60 năm sáng tác và với tuổi đời ngoài 80, Tố Hữu là nhà thơ luôn luôn hiện diện trong sinh hoạt tinh thần của dân tộc Việt Nam thế kỷ XX.
NGUYỄN KHẮC PHÊ
"Màu thời gian" là bài thơ nổi tiếng của Đoàn Phú Tứ; đến mức các tác giả "Thi nhân Việt Nam" đã từng nhận định: "không có bài nào khác tinh tế và kín đáo như thế".
PHẠM XUÂN DŨNG
(Đọc tập ký sự - phỏng vấn “Đi và viết” của Nguyễn Linh Giang, Nxb. Thanh Niên, 2022).
LÊ THANH NGA
Tùng Bách, theo tôi, thuộc số nhà thơ có cá tính. Thơ anh không màu mè theo đuổi cuộc cách tân tưng bừng hiện nay, cũng không khư khư ôm lấy những cách thể sáng tác có phần cũ nhàm nhân danh truyền thống. Anh có một lối viết riêng, rất khó lẫn. Tôi gọi đó là phong cách dân gian hiện đại.
BÙI VIỆT PHƯƠNG
Cụm từ “giá trị văn học” luôn chiếm một tần suất rất lớn trong các bài viết mang tính tổng kết, khái quát hay các bài viết phản ánh, phê bình.
PHẠM PHÚ PHONG
Nam Trân - Nguyễn Học Sỹ chỉ ở Huế hai lần, trong khoảng thời gian không dài.
PHONG LÊ
Là một trong số ít các kiện tướng của phong trào Thơ mới, Lưu Trọng Lư còn là người viết văn xuôi - như Xuân Diệu với Phấn thông vàng; từ thơ và văn xuôi lại chuyển sang hoạt động sân khấu, trong tư cách người viết kịch bản và lãnh đạo ngành sân khấu Việt Nam sau 1945 - như Thế Lữ.
NGUYỄN QUANG HÀ
Nhân ngày giỗ nhà thơ Thanh Hải (12. 80 - 12.1994)
ĐÀO TUẤN ẢNH
Hầu như tất cả các nhà thơ trên đời đều có một miền quê ruột thịt để yêu thương, ca ngợi. Quê hương luôn là hồn cốt, là trục chính trong sáng tác của họ, mọi thứ khác đều là những hành tinh xoay xung quanh nó.
TÔ NHUẬN VỸ
Nhận tập sách do anh Lê Đình Bân tặng, một kết quả từ tấm lòng, công sức, tài chính.. của anh và bạn bè đồng chí "thế hệ khởi nghĩa” của anh, tôi hết sức cảm kích nhưng không biết đến bao giờ mới... đọc xong nó.
TÔN NỮ DUNG
Bùi Giáng (17/12/1926 - 7/10/1998) tài hoa và khác thường. Có thể nói, cả một đời ông là một cuộc rong chơi: rong chơi trong đời sống, trong tư tưởng, trong sáng tạo, trong giao lưu văn hóa và rong chơi cả trong cõi tình, cõi mộng ở tận cùng của kiếp nhân sinh cho đến lúc đi về với cõi vĩnh hằng.
LÊ THỊ HƯỜNG
“Không có ngày, không có đêm, không có phần đời nào của chúng ta. Không có ký ức hay mơ ước. Chỉ có nỗi buồn của em đã trở nên bất động, như một thiên thu không có khoảnh khắc, như một cơn mưa không có trời để rơi”.