Ảnh: Internet
Sớm nay đưa anh về Huế sụt sùi nán níu Bánh xe lăn răng đành Ngày tôi tuổi học sinh Yêu anh qua trang sách Xót đôi miền xa cách Câu thơ hóa nhịp cầu Thương miền Nam máu chảy Giận mình chẳng lớn mau… Tôi nhớ bến Ô Lâu Khóc màu hoa bất khuất Trên mộ người kiên trung Ước thành người giao liên Đạp đèo cao núi thẳm Câu thơ như tay vịn Tôi vào tuổi hành quân Đi một chặng rừng đêm Ăn bữa cơm nhạt muối Cùi gạo nặng nghiêng đèo Giữa mùa mưa chìm nổi Thấm tận cùng tiếng gọi Tiếng thơ anh nồng nàn Đất nước còn bóng giặc Thơ cầm tay lên đường Thơ chói vàng sắc đạn Đi đòi lại quê hương Thơ nhóm nhen ngọn lửa Xua mùa đông lạnh lùng Với tình yêu như biển Thơ trọn đời hiến dâng Người thơ tình thơ ấy Trẻ bền cùng nhân dân… Anh về trong vườn chín Bao bạn bè viếng thăm Chúng tôi chật quanh anh Chẳng lấp đầy thiếu vắng Ôi khoảng trống giữa lòng Ngùi ngùi hương tưởng niệm Anh Hải ơi, vĩnh viễn Xa anh rồi sáng nay! Không, còn trong rơm cỏ Thơ truyền qua cuộc đời Như gió trời men lửa Khóc anh xin viếng anh Chút tình thơ nho nhỏ… Huế, ngày đưa tang 18-12-1980 (142/12-00) |
NGUYỄN LOAN...Không thể vớt bóng trăng chìm đáy giếngcũng không thể xâu nỗi buồn thành chuỗi ngọc làm tin...
TRIỆU NGUYÊN PHONGĐi gần hết một đời mới nhớQuê nhàMái lá phên treCỏ cây vô tình như dòng khe nhỏChảy dài đến hết cơn mê
DZẠ LỮ KIỀUĐi qua...trăm suối ngàn khevẫn chưa tìm được đường về cội duyên
NGUYỄN VĂN QUANGNgười cúng vong linh cúi đầu khấn lạyNgười đốt vàng mã cho quỷ nhảy múaTiếng cười tiếng khóc tranh giành ngọn lửaLòng tro như máu chuyển mặt đen bầm
TRẦN TỊNH YÊNĐi qua dòng sông phù sa bật khóc. Dưới chânnấm độc gỗ đá chiêm bao.Bước xuống nhân gian làm người trần thếNhặt nghìn giọt lệ thả qua kiếp người
LÊ VĨNH THÁI...tìm ảo ảnh hào quang của chiếc đèn dầuchân lý ẩm mốc trăng mờ tỏ cũng là trăng...
LGT: Những dòng thơ này có một điều khác những dòng thơ khác là chúng được viết giữa những bản tin thời sự, giữa những cảnh quay hay những phút bất chợt im lặng ở phần hậu kỳ truyền hình... Những dòng thơ lắng nghe mình dặn mình, nghe tim mình rung lên giữa những ngày chưa đến, chưa qua và những ngày đã cũ, một cái gì đó rất xa ở thế giới này... Tất cả, đó là một cái gì đó rất thật như cuộc đời này, như thơ của những người làm báo.
một ngón ma thuậtmột ngón im lặngmột ngón kiếp trướcmột ngón đốm lửamột ngón tàn tro
Người con gái đã quay lưng và bước điNơi ấy tôi ngồi trong bóng chiềuGẩy tình tang lên cây đàn cũ
Có thể anh quay đivà khóctrong ngày em trở về…
Tháng 5một đêm hè nóng bỏngmặt đất gập ghềnh mặt trăng như con thuyền treo ngượctôi nhận một cái hônrồi ngỗ nghịch cười vang
Viết cho Khang
Bên thềm mưa khoan nhặtNhững hạt mưa trong vắtMà khơi lắm nỗi niềm!
Cung đàn xưalắng vào tim thầm lặngbên em bao lần giữa Huế rồi xacâu Lý mười thương nghe sao mà thương quá!đưa ai về Vỹ Dạ, Kim Long…
Mỗi mùa hè con trở về thăm mẹMẹ tuổi cao như trái chín trên cây
Đường vô “bỉ ngạn” xanh rìCái đêm hôm ấy đêm gì, em ơi!Vầng trăng Đại nội bên trờiNghiêng soi mờ tỏ mặt người đế vương…
17 tháng 6 ngày của ChaCon viết bài thơĐề lên bia mộĐất đã khô mà tim conVẫn ướt!Tháng năm dài Cha ở nơi mô?!
Ta dìu em đi về giữa yêu thương.Thoang thoảng trong gió hương hoa đồng cỏ nội.
Hàng chục năm xa quêNay lại vềăn bát cơm quêcủa mẹ
đêm miên man nắng hạtừng lớp phượng hồng lá vàng lót dưới chân emcả trong cơn mơ cũng có tiếng ve gọi mùa gay gắtmà anh dịu êm hiền hoà như đấtem tựa vào vồng ngực căng mềm như gối cưới tân hôn