Vẽ tranh đường phố, không phải thích là được

09:39 02/03/2017

Nhiều bức tường xám xịt, loang lổ nắng mưa trên các con hẻm, con đường Sài Gòn đang được các “họa sĩ đường phố” khoác lên những sắc màu mới.

Chút hoài niệm về Sài Gòn xưa tại góc đường Cao Bá Quát - Thái Văn Lung, Q.1, TP.HCM. Ảnh: Quỳnh Trân

Hơn 3 tháng nay, ở góc đường Cao Bá Quát - Thái Văn Lung (Q.1, TP.HCM) xuất hiện hai bức bích họa như một sự hoài niệm về Sài Gòn xưa. Tác giả là những người còn rất trẻ. Từ Hà Nội vào phương nam lập nghiệp, anh Đỗ Nguyên Chung gặp các bạn là sinh viên Trường ĐH Mỹ thuật cùng rủ nhau mở quán kinh doanh. Nhìn 2 bức tường góc đường trước quán đã quá cũ, nhóm bạn liền lên kế hoạch vẽ bích họa. Sau một tuần, bức tranh hoàn thành với những hình ảnh bình dị, thân thương như chiếc xe máy 67, xe lam, người phụ nữ búi tóc bán hàng rong...
 
Con hẻm số 64 đường Nguyễn Khoái (Q.4, TP.HCM) bỗng dưng nổi tiếng vào đầu năm nay bởi các bức tranh tường và người họa sĩ già vẽ chúng được lan truyền trên mạng. Ngôi nhà của “họa sĩ thầm lặng” (cách bà con khu phố gọi) Nguyễn Văn Minh (75 tuổi) nằm cuối hẻm nhưng mới tới đầu ngõ hỏi đến ông thì ai cũng biết và nhiệt tình chỉ đường. Ông Minh kể: “Lúc còn học sinh, tôi đam mê hội họa nên có đi học lớp về mỹ thuật nhưng rồi cuộc đời đưa đẩy phải bỏ dở giữa chừng. Sau này bị bệnh nhức nửa đầu mất ngủ, không biết làm gì tôi mới vẽ lại. Ban đầu, thấy con hẻm trước nhà được tráng bê tông khang trang mà tường xi măng cũ kỹ quá, tôi mua sơn về quét rồi rảnh rỗi vẽ mấy bức bích họa đồng quê, mùa thu, hoa lá... cho vui. Ai ngờ bà con ủng hộ quá, tôi quyết định... hành nghề luôn”. Thế là hằng ngày, bằng chiếc xe đạp cọc cạch, ông Minh chở sơn, cọ đi đến những bức tường trống ở Q.4 để... sáng tác. Ở nhiều đoạn đường hẹp, cong, nguy hiểm, ông còn ghi thêm các biển cảnh báo: Hẻm chật hẹp, hãy chạy xe thật chậm; Lưu ý xe ra vào trẻ em đông... Ông dự định sắp tới sẽ vẽ hai bức Chợ nổi Cái Răng và Mùa xuân chim én về cho khu phố.
 
Hiện nay trên bức tường trước Tổng lãnh sự quán Đức tại TP.HCM (đường Nguyễn Đình Chiểu, Q.3) cũng xuất hiện bích họa sinh động về tình hữu nghị Việt - Đức. Bên cạnh đó, khách đến với không gian nghệ thuật đương đại ứng dụng mang tên Nhà ga 3A ở đường Tôn Đức Thắng cũng thích thú với những tranh vẽ trên tường nơi đây.
 
Vẽ tranh đường phố, không phải thích là được
Họa sĩ đường phố Nguyễn Văn Minh và tác phẩm của ông trong con hẻm nhỏ

Cần có sự quản lý và đồng thuận
 
 
 
Vẽ tranh đường phố, không phải thích là được - ảnh 2
Trang trí đường phố bằng hình ảnh mỹ thuật làm cho những con hẻm, khu phố ngày càng sạch đẹp, theo tôi là việc làm cần ủng hộ. Tuy nhiên, vẽ ở địa phương nào thì phường, quận đó phải tìm hiểu, ghi nhận và có đề xuất cụ thể, trên cơ sở đó sở sẽ xem xét cho phép hay không. Vì ủng hộ không có nghĩa muốn làm gì thì làm mà phải có sự thẩm định về nội dung, cách thức thực hiện để sao cho đạt được hiệu quả cao nhất và quan trọng là được người dân đồng thuận.   
Vẽ tranh đường phố, không phải thích là được - ảnh 3
 
Ông Võ Trọng Nam (Phó giám đốc Sở VH-TT TP.HCM)
 
Về những bức vẽ của ông Minh, Phó chủ tịch UBND P.2 (Q.4) Nguyễn Thị Trúc Quyên kể: “Ban đầu, thấy bác Minh cặm cụi vẽ, chúng tôi cũng đến kiểm tra, tìm hiểu kỹ lưỡng. Lo lắm. Tuy nhiên thấy tranh bác được người dân ủng hộ, Đoàn thanh niên phường vận động bác... vẽ tiếp, nhờ vậy mà hạn chế được tình trạng dán giấy quảng cáo, rao vặt và đổ rác bừa bãi. Hình như thấy bức tường đẹp nên người dân không nỡ có những hành vi ấy”.
 
Tuy nhiên, các bức tường nơi công cộng không phải là nơi cứ thích là vẽ. Vào cuối năm ngoái, một khu biệt thự ở Q.2 đã yêu cầu nhóm bạn trẻ vẽ tranh lên tường khu biệt thự phải tự bỏ tiền mua vôi quét lên các bức tranh để hoàn trả lại màu sơn ban đầu cho bức tường. Hồi đầu năm nay, Trung tâm hành động và liên kết vì môi trường và phát triển CHANGE phối hợp với UBND P.Nguyễn Thái Bình (Q.1) cũng đã dự định tổ chức Tuần lễ tranh nghệ thuật đường phố khá lớn nhưng bất thành. Theo kế hoạch, 12 bức tường lớn ở các tuyến đường của phường sẽ được các họa sĩ Danny Dao, Duy Linh, Nguyễn Xuân Công, Thu Hương, Tường An, Hoàng Hiệp... cùng 2 họa sĩ người Pháp gốc Việt: Florian Nguyen, Trang Suby và 2 họa sĩ - nhiếp ảnh Jeremy Poilpre (Pháp), Philip Genochio (Anh) vẽ tranh lên. Triển lãm đã không thể diễn ra vào thời điểm đó do ban tổ chức không kịp hoàn tất các thủ tục để được thành phố cấp phép thực hiện, trong đó có việc phải nộp phác thảo các bức tranh để thành phố duyệt trước và xin phép để nghệ sĩ nước ngoài tham gia.
 
Ông Huỳnh Văn Mười, Chủ tịch Hội Mỹ thuật TP.HCM, nêu ý kiến: “Vẽ bích họa là nhu cầu, đam mê của không ít họa sĩ trẻ hiện nay. Thành phố nên quy hoạch những đoạn đường được vẽ bích họa, giao cho sinh viên mỹ thuật các trường phụ trách và thường xuyên thay đổi tranh cho phong phú. Đồng thời, tổ chức nhiều cuộc thi vẽ tranh đường phố. Ngoài ra, đối với các chung cư lớn, đường hẻm, nếu có các họa sĩ đường phố, chính quyền địa phương chỉ cần quản lý nội dung, còn tất cả có thể cho xã hội hóa, thậm chí có hình thức khen thưởng hợp lý để nhà nước không phải tốn kém kinh phí mà vẫn có được các con hẻm, đường phố đẹp”.
 
Bên cạnh các tranh tường được người dân ủng hộ, vẫn có những đoạn tường sau một đêm xuất hiện các hình vẽ nham nhở, thiếu thẩm mỹ, gắn với các dòng chữ không phù hợp với văn hóa người Việt. Luật sư Trần Thị Thanh Nga (Công ty luật Đất Luật, TP.HCM) cho biết: “Vẽ bậy trên tường nhà ở, cơ quan, trụ sở làm việc, nơi sản xuất, kinh doanh của người khác là hành vi vi phạm về giữ gìn vệ sinh chung theo quy định tại điều 7 Nghị định số 167/2013/NĐ-CP ngày 12.11.2013 của Chính phủ . Theo đó, thực hiện hành vi này, cá nhân sẽ bị xử phạt hành chính với mức phạt tối đa là 2 triệu đồng đối với 1 hành vi, đồng thời cá nhân vi phạm sẽ bị áp dụng biện pháp khắc phục hậu quả là khôi phục tình trạng ban đầu; UBND phường, xã là cơ quan có thẩm quyền xử phạt”.

Theo Lê Công Sơn - TNO
 
 
Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • Theo định hướng phát triển hiện nay, Huế sẽ là đô thị trung tâm, đô thị hạt nhân giữ vai trò động lực cho Thành phố trực thuộc Trung ương trong tương lai.

  • Thuở xưa, mỗi làng có một hương ước, nhiều làng có hương ước thành văn nhưng cũng có làng có hương ước bất thành văn.

  • Khi nhắc đến xứ sở Phù Tang, điều đầu tiên thế giới nghĩ đến là một Nhật Bản thần kỳ, giàu mạnh về kinh tế và điều thứ hai chắc chắn sẽ là sự đối mặt thường xuyên với thảm họa thiên tai.

  • “Có động đất ở Nhật Bản!” Tôi đang loay hoay xếp lại chồng sách vở ngổn ngang trên bàn thì nghe chồng tôi, giáo sư Michimi Munarushi người Nhật mới về Việt Nam 3 hôm trước báo.

  • Không có một vùng đất thứ hai nào trên dải đất hình chữ S của Việt Nam có vị trí hết sức đặc biệt như Huế. Nơi đây, từ 1306, bước chân Huyền Trân xuống thuyền mở đầu cho kỷ nguyên mở nước về Nam, Thuận Hóa thành nơi biên trấn.

  • I. Đặt vấn đề 1.1. Năm 1945, sau khi nhà Nguyễn cáo chung, một số giá trị văn hóa phi vật thể của Huế không còn giữ được môi trường diễn xướng nguyên thủy, nhưng những gì nó vốn có vẫn là minh chứng độc đáo về sự sáng tạo văn hóa của dân tộc Việt Nam.

  • Đưa Thừa Thiên Huế trở thành thành phố trực thuộc Trung ương trong vài năm tới đã trở thành quyết tâm chính trị của cán bộ đảng viên và nhân dân Thừa Thiên Huế.

  • Thăng Long - Hà Nội, thủ đô, trái tim của cả nước, qua ngàn năm phát triển, đã trở thành biểu tượng của nền văn hiến Việt Nam, là niềm tự hào của cả dân tộc.

  • Sau khi phục dựng thành công lễ tế Nam Giao và lễ tế Xã Tắc trong những năm qua, thiết nghĩ việc tái hiện lễ tế Âm Hồn 23.5 ở quy mô thành phố/ tỉnh là một việc làm có ý nghĩa trong việc bảo tồn bản sắc văn hóa và quảng bá du lịch của thành phố Huế chúng ta.

  • Thừa Thiên Huế - vùng đất chiến lược nối giữa hai miền Bắc - Nam từng là “phên dậu thứ tư về phương Nam” của Đại Việt, nơi “đô hội lớn của một phương”; từng là thủ phủ của xứ Đàng Trong, kinh đô của đất nước dưới thời Quang Trung - Nguyễn Huệ và triều Nguyễn (1802 - 1945); là miền đất địa linh nhân kiệt gắn liền với những tên tuổi lớn trong hành trình lịch sử của dân tộc, của ngàn năm Thăng Long...

  • Đưa Thừa Thiên Huế trở thành thành phố trực thuộc trung ương trong vài năm tới theo tinh thần kết luận số 48 của Bộ Chính trị đã mở ra một mốc mới mang tính lịch sử. Với kết luận này, đặt ra nhiệm vụ cho Huế phải trở thành trung tâm của khu vực miền Trung và là một trong những trung tâm lớn, đặc sắc của cả nước về văn hóa, du lịch, khoa học công nghệ, y tế chuyên sâu và giáo dục đào tạo đa ngành, đa lĩnh vực.

  • Ôn cố để tri tân, Festival Huế 2010 là lần tổ chức thứ VI. Qua 6 lần tổ chức, nhìn lại những ngày liên hoan văn hóa Việt Pháp (1992) do thành phố Huế phối hợp với Codev tổ chức, anh chị em văn nghệ sĩ Huế lúc bấy giờ phấn khích lắm vì đây là cơ hội tiếp xúc với thế giới dù chỉ mới có một nước Pháp. Họ thấy cần có trách nhiệm phải tham mưu để xây dựng chương trình cũng như chủ động tham gia hoạt động trong lĩnh vực của mình.

  • Như thường lệ, hàng năm Hội LHVHNT Thừa Thiên Huế tiến hành xét tặng thưởng cho các tác phẩm, công trình văn học nghệ thuật xuất sắc.

  • Chúng ta đã đi hết gần chặng đường 10 năm đầu của thiên niên kỷ mới. Thời đại chúng ta đang sống là thời đại mà sự phát triển song hành giữa cơ hội và thách thức đan xen.

  • (Thừa Thiên Huế trên tiến trình xây dựng thành phố trực thuộc Trung ương)

  • Những năm cuối cùng của thế kỷ XX, cùng với thành tựu của công cuộc đổi mới diễn ra sôi động trên đất nước Việt Nam, sức sống của vùng văn hoá Huế sau những năm dài tưởng chừng đã ngủ yên chợt bừng dậy và lấp lánh tỏa sáng.

  • Thơ không thể tách rời đời sống con người. Điều đó đã được thời gian minh chứng. Từ lời hát ru của mẹ, những giọng hò trên miền sông nước,… đã đánh thức tình yêu thương trong mỗi chúng ta.

  • Gần đây, khi Đảng ta chứng tỏ sự quan tâm của mình đối với đội ngũ trí thức thì trong dư luận cũng đã kịp thời có những phản ứng cộng hưởng. Điều mà chúng tôi lĩnh hội được gồm 3 câu hỏi tưởng chừng như "biết rồi khổ lắm nói mãi" nhưng lại không hẳn thế. Nó vẫn mới, vẫn nóng hổi vì sự tuyệt đối của qui luật vận động cũng như vì tính cập nhật, tính ứng dụng của đời sống. Chúng tôi xin được nêu ra và cùng bàn, cùng trao đổi cả 3 vấn đề.

  • Trí thức là những người mà lao động hàng ngày của họ là lao động trí óc, sản phẩm của họ làm ra là những sản phẩm trí tuệ, nhưng sản phẩm ấy phải là những sản phẩm có ích cho xã hội...

  • Ở Huế ngày xưa, người học trò nào cũng có một “Tủ sách Học trò” riêng tư cho mình và nhà nào cũng có một “Tủ sách Gia đình” để dùng chung trong nhà. Người Huế rất trọng học vấn, rất trọng sự hiểu biết nên rất trọng sách. Vì vậy, họ cất sách rất kỹ. Họ thường cất sách để làm kỷ niệm riêng tư cho mình về sau đã đành mà họ còn cất sách để dành cho đám đàn em con cháu của họ trong gia đình, dùng mà học sau nầy. Người Huế nào cũng đều cùng một suy nghĩ là ở đời, muốn vươn lên cao thì phải học và đã học thì phải cần sách. Đối với họ, sách quý là vậy. Lễ giáo Khổng Mạnh xưa cũng đã đòi hỏi mỗi người Huế thấy tờ giấy nào rớt dưới đất mà có viết chữ Hán “bên trên” là phải cúi xuống lượm lên để cất giữ “kẻo tội Trời”! Người xưa cũng như họ, không muốn thấy chữ nghĩa của Thánh hiền bị chà đạp dưới chân.