Vài ba khuôn mặt

14:52 09/03/2010

NHỤY NGUYÊN

…Tất cả đã sụp đổ. Anh ước sao ngay giây phút tối tăm ấy, vỏ đất bung vỡ, và anh cuộn mình rơi trọn vẹn xuống hố thẳm cảm nhận sự hân hoan tột cùng trong vạc dầu sôi ục hay giữa vũ điệu miên man của lửa…

Nhà văn Nhụy Nguyên

1.

Lần thứ hai anh bước vào Bar. Quán lùi sâu với mặt đường gần chục mét. Lưng chiều hôm đó ngang qua cổng, một trong số rất nhiều cánh cửa phòng phía sau mở, nức mùi hương tình... Trời xâm xẩm, tức giông, mà chẳng mưa nổi. Thi thoảng sấm ùng oàng, lục bục tức anh ách. Rồi đoành một tiếng thật giòn ngỡ xé toang bầu trời cho mây mưa tha hồ tang bồng thỏa chí. Anh ngồi trong xó quán với ly rum, một ly, và ly nữa. Chuếnh choáng nhìn đời. Quán vắng. Tay đứng quầy nghe đâu đồng tính đang cúi mặt vào sổ sách.  

Chập tối. Anh vào quán. Cô đã ngồi đúng chỗ anh gọi điện thỏa thuận trước. Anh cùng hướng với cô nhìn ra. Mưa lay phay xâu chuỗi những hình hài mong manh. Ngoài quán, anh thấy rất nhiều xe tân thời đắt đỏ, kể cả hai cái màu đen mới coóng; mà vào đây tuyệt nhiên không thấy người. Người, nam lẫn nữ, chắc đã qua một hành lang hẹp, sâu vào, trong đấy là động tình nguy nga, nhiều căn phòng kín bưng lời giả dối, chân thật, thô tục và cả những vô thức ỉ ôi. Còn anh và cô ngoài này, trong thinh lặng đếm từng hơi thở, có buồn mông lung, có huyền nhiệm tâm thức nhòa vào không gian se lạnh.

5.

Cái nhìn sắc của cô. Khi anh mới chỉ hé cửa, nó phóng tới anh cực nhanh như một mũi kim nhọn đến ngọt ngào; giọt máu đào bật mở rồi thuỗn ra trườn tới chót mũi, kéo ánh nhìn ấy trĩu xuống rút khỏi tim anh một cách nhói buốt. Và gục.

Bây giờ anh dịch chuyển trên đường tựa một thiên sứ từ hành tinh xa bị bỏ lạc trần gian, không có ý định ở lại song cũng chẳng muốn tìm cách trở về. Anh chập chờn tồn tại như một bóng ma lạnh lùng từ cái đêm sụp khuôn mặt vào hai bàn tay chai sần. Tất cả đã sụp đổ. Anh ước sao ngay giây phút tối tăm ấy, vỏ đất bung vỡ, và anh cuộn mình rơi trọn vẹn xuống hố thẳm cảm nhận sự hân hoan tột cùng trong vạc dầu sôi ục hay giữa vũ điệu miên man của lửa.

2.

Lần đầu tiên ở quán bar này chợt nhìn thấy cô ngồi cạnh tay đứng quầy đồng tính, anh choáng. Cảm giác như dải khăn bịt mắt được mở quá sớm sau hàng chục năm anh thu lu trong bóng tối. Và thay vì một thức uống nhẹ, anh gọi ngay ly rum cho toàn thân đột ngột nóng rực, thiêu trụi cái lực hút vừa bắt gặp. Nhưng điều đó không dễ. Anh quay hướng ra cửa. Vẫn sấm đùng đoàng, mây xám xô dạt. Vài người, cứ vài người từ trong động tình, vẻ mặt xanh xao lộ trên nền sự mãn khai khó hiểu, lần lượt bước qua gã đứng quầy, bước qua anh không một ánh nhìn, cứ thế ngồi lên yên và xe giật ga chồm khỏi quán. Một mình, đã nốc cạn ba ly rum, anh quay lại tính gọi nữa, lúc cô đã biến đâu mất, chỉ còn lại gã đứng quầy. Thêm một cảm xúc xuất hiện, lâng lâng, dĩ nhiên là do rượu. Nuối tiếc mơ hồ, dĩ nhiên vắng người phụ nữ kia. Nếu anh còn ngồi, hóa nhân tình của gã đứng quầy mất. Bỏ lại một tờ đô, anh loạng quạng đứng dậy, xuyên vào màn mưa trong suốt.

Một tay sơ vin gọn gàng rà xe cạnh anh đoạn đường dài nài chèo mời lên với giá rẻ. Anh rút tờ đô khác trả công theo anh từ nãy. Cầm. Rồi hắn biến vào mưa. Anh còn tỉnh táo để tính khoảng thời gian đi bộ tới chỗ cần tới đúng lúc, khỏi phải đợi chờ, chỉ cần xoay nắm đấm cánh cửa có thể không khóa, nhoài xuống ngay cái giường dậy mùi nước hoa dễ làm bung rữa thịt da người đàn bà ấy.

6.

+ Cô bảo tất cả đã chấm dứt. Anh đã lìa khỏi cuộc đời cô như một nhát chém phắt lẹ, rùng rợn. Kinh hoàng. Cô sẽ trở lại với kế hoạch bay khỏi lãnh thổ làm nghiên cứu sinh luận án về đồng tính. Rồi, chắc chắn, sẽ gửi thân cho bất cứ một gã đàn ông tồi tàn nào đó ngoài anh.

+ Anh bảo tất cả vẫn còn đó. Những hẹn hò, niềm hạnh phúc, những cảm xúc vô bờ trong cuộc thí nghiệm xúc tác giữa hai làn da trái dấu... tất cả còn nguyên trong trí não, trong từng lạch máu, trong từng ngăn bẩn thỉu ẩm thấp nhất của trái tim. Không tài nào delete được. Anh không ai khác ngoài cô.

3.

Cô ngồi bên anh với tất cả nhựa sống của đời con gái. Cặp kính thời thượng tôn vẻ trí thức nhà lành và đầy gợi cảm với cánh áo hồng tương phản khuôn ngực non chanh ẩn hiện trong sức tưởng tượng phong phú của anh. Khi tay bồi tới anh gọi một ly rum, và cô hẳn không phải để làm vừa lòng anh, cũng một rum. Tối sập. Mây ùn về hướng bắc. Cô co mình giữa tiếng sấm. Im lặng bên sự im lặng của anh. Anh có quyền ngồi đối diện với cô, chằm chằm nhìn cô đến no mắt. Nhưng không. Có thể anh sợ một nốt ruồi phá tướng, một vết sẹo nhỏ, một tàn nhang sẽ làm giảm mức giá trị nhan sắc cô mà anh đã định giá. Cô ngồi bên anh, tựa bông hồng vừa nở rạng giữa sương mai được đặt trong bầu pha lê mỏng, mỏng đến độ chỉ một hơi thở từ anh thôi là vụn vỡ.

Thêm một đàn ông thoát ra từ phía trong động tình qua quầy không gật chào gã đồng tính; ngang chỗ bàn anh thì tự nặn một nụ cười như là mỉa mai cô song thực chất là sự minh họa cho khuôn mặt bự đánh dấu bằng vùng mỡ dưới cằm. Lão ngồi vào chiếc xe bốn bánh bóng lộn của mình và tự cầm tay lái. Khoảng đâu bốn phút, một đàn bà cũng lách khỏi động tình vượt mặt gã đứng quầy, vượt qua chỗ anh ngồi như một siêu nhân tới bên cánh cửa xe đang rộng mở phía ngoài đường, thấp thoáng bên giàn hoa leo bờ giậu. Sập. Nó vút đi đầy kiêu hãnh dưới bầu trời gió chướng. Bên cô, không ngần ngại anh ém giọng gọi thêm một ly rum cối. Đích thân tay đồng tính mang tới. Mặt cô tái đi lúc hắn hắt vào cái nhìn ẻo lả trước lúc lui lại chỗ của mình, chúi mũi vào cuốn sổ nợ ghi thêm một ly rum.

7.

Nhật ký đời cô:

Tôi ném di động vào tường. Vỡ. Tôi không cần nó nữa. Qua tây âu đằng nào cũng phải sắm một cái mới, mã mới, ngôn ngữ mới, sim số mới. Hàng ngàn tin nhắn hàng trăm lời yêu thương thề hẹn. Vô nghĩa. Tôi muốn tẩy khỏi tâm trí và tâm hồn cái bóng mờ nhòa thảm hại của hắn. Tôi thấy ghê tởm thân thể mình. Tôi cởi đồ - phựt - tôi liệng ra cửa sổ như một con điếm lên cơn nghiện. Còn lại trong gương là tấm thân bầy nhầy tái xám, chợt lóe luồng sáng ở ngón tay. Trời. Còn cái thứ quỷ quái này nữa. Chiếc nhẫn cầu hôn. Món trang sức này cũng đòi buộc tôi lại với hắn ư. Nực cười. Tôi vặn xoắn chiếc nhẫn giựt ra một cách bạo liệt. Bước tới cửa sổ, thò tay ra, buông. Vĩnh biệt!

 

Minh họa: Thái Ngọc Thảo Nguyên

 

4.

Nhật ký đời anh:

Tôi gọi cho nàng. Nàng không hề bắt máy đến năm cuộc. Lần thứ bảy, nàng cầm di động đang run bắn trên tay, nhấn mạnh phím tắt nguồn, song lộn qua phím gọi. Nhờ đó tôi nghe được giọng nàng, đanh đá, tục tằn, phun vào không gian tôi hết thảy ngôn từ dơ dáy trong từ điển nhân loại. Tôi ngỡ mình đang đứng ở tầng trệt của dãy chung cư, những cửa sổ phía trên chợt mở toang, bật đèn. Tôi cố xen vào: “Hãy cho anh một cơ hội cuối cùng đến khi anh chết”. Tôi ném di động xuống nệm giường, rồi lao theo đè lên cái bóng của nàng còn vương lại trên đó qua mùi hương đã mươi ngày còn len vào não một niềm đau ngọt. Ngực tôi nhói, mới hay tôi đang đè lên điện thoại. Nó giật, rú. Tôi ngả người cầm vội. Gọi nhỡ, số công cộng. Nàng đã hồi tâm, gọi lại cho tôi. A. Đúng rồi, hồi nãy máy nàng hết pin chứ không phải tắt nguồn. Tôi gọi lại số điện thoại bàn. A lô. Giọng nam ồ ồ. Hỏi ai đầu dây... vừa gọi vào máy tôi. Gã bảo không. Thế đầu dây là đâu. Quán bar... chắc tên đứng quầy mới gọi cho anh đấy. Mà sao gọi anh. Có việc gì? Tiện thể, tôi ký một hợp đồng miệng với tay chủ quán bar...

- Một cô gái? Ok. Phòng mấy sao?

- Không. Tôi không cần phòng. Chỉ là... tôi cần cô gái ấy ngồi cùng...

8.

Chiếc taxi trờ tới, đậu ngoài quán cà phê, sẽ chở nàng xuống sân bay Charles de Gaulle. Nàng sắp bay mất rồi.

Tôi sốt ruột nhìn đồng hồ. "Còn thời gian, ta ngồi chút nữa!" Nàng tỏ ra bực: "Để làm gì?” Nhưng rồi nàng vẫn cố dịu giọng: “Chắc phải lâu lắm em mới trở về".

- Đừng nói vậy mà.

- Thôi! Em vứt... rồi.

- Anh đã nhặt...

- Vậy ra... đêm ấy...?

Có chút ngạc nhiên trong mắt nàng, và cả những đốm sáng. Nhưng, rồi nàng đứng dậy. Chiếc taxi lùi. Tôi như réo bên tai nàng: "Anh sẽ về lấy nó... Hãy cho anh hy vọng!" Nàng ái ngại nhìn tôi. Tôi chỉ còn cách bước vội tới bên tay tài xế: "Anh làm ơn chạy chầm chậm, nhà tôi nằm trên đường ra sân bay. Tới cổng Fnac anh làm ơn đợi ba phút, chỉ ba phút thôi, tôi có đồ quan trọng phải gửi cho cô này".

Tay tài xế gật đầu. Tôi rù ga chạy trước cả chiếc taxi. Rẽ, dừng, để xe nổ máy xèn xẹt vậy ngoài đường, tôi mở ổ khóa cổng. Vào đến hiên nhà, tôi lục túi trên, túi dưới, túi sau... Đâu rồi chìa khóa nhà? Tôi đánh rơi ở quán nước khi ngồi cùng nàng? Hay tôi đánh rơi ở quán bar lúc ngồi cùng cô gái kia? Đâu rồi? Làm sao tôi vào được nhà để lấy chiếc nhẫn đính hôn mà tôi đã nhặt lại sau cơn thịnh nộ của nàng đêm đó. Nàng đang ở trong taxi sốt ruột đợi tôi.

Bất lực, tôi chạy ra, rồ xe tới chiếc taxi đậu trước cổng Fnac. "Anh làm ơn... năm phút...". Nàng nhìn tôi - thương hại - một chốc, rồi phẩy tay: "Ta đi thôi, sắp nhỡ rồi".

Chiếc xe lao vút. Tôi nhìn theo, nhanh lắm, nó mất hút, cả nàng. Quay xe, tôi rồ ga ngược lên phố. Mà... Ờ... Tôi quay xe, trở về cổng kiểm chứng điều mình nghi hoặc.

Đúng là chùm chìa khóa, có cả chìa khóa nhà, mắc lủng lẳng nơi ổ khóa cổng... Lúc ấy thì nàng đã ở trên trời!

9.

Bar. Bầu trời xám tợ miếng da thuộc. Mây đen được vén về một góc, lộ khoảng trắng đục, ở đấy màn mưa bắt đầu. Cô vẫn còn ngồi bên anh, buồn rượi. Hơi men của rượu rum hòa vào máu, ửng đỏ lên mặt cô. Cặp kính nhoang nhoáng màu trời xa xăm. Ngày cạn dần. Thời gian sóng sánh vàng trong chút rượu nơi đáy cốc.

Cô:

- Cô ấy đã bỏ một người như anh...

- Em biết?

Cô lắc đầu: - Chỉ đoán.

Anh, một ngụm rum. Chỉ tay lên trời: - Cô ấy đã bay...

Cô, một ngụm rum. Hình như có buồn.

- Nghĩa là mỗi lần anh và cô ấy giận nhau, và nay là chia tay, anh lại tìm đến quán bar này gọi tôi (!).

Anh không nhìn cô, quay về phía quầy: “Cho thêm rượu”.

Một khuôn mặt lầm lì. Vào. Nhìn cô. Rồi lừ đừ tiến tới quầy hất hàm:

- Tôi muốn cô gái đang ngồi ở kia. Ok?

Gã đồng tính chần chừ một phút:

- ... cô ta chưa hết giờ với... - Gã rụt rè, lỏng lẻo chỉ tay về phía anh.

- Không sao. Tôi sẽ đợi.

Sấm không còn. Nhưng chớp. Nhiều tia hình z kéo dài. Rẹt... chớp rạch nham nhở màn đêm. Những dòng điện chập vào nhau rúm bầu trời lại như một tấm ni lông chạm lửa. Choang tiếng chói óc, khét xè. Phía động tình ánh sáng ảo vờn ra từ một vài cánh cửa khép hờ.

Cô nhìn anh đầy bi phẫn. “Xin lỗi...”, rồi bám theo vị khách mới.

Anh nhìn lên trời. Lại vắng.

9.09.009   
N.N
(SH252/02-2010)
  









 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • NGUYỄN VĂN

    - "Hãy dẹp cái lối tự ái thỏn mỏn ấy đi"- Tôi tự dằn lòng mình bằng một câu như thế, trước khi đạp xe đi đến nhà hắn. Phải mất cả đêm thức trắng tôi mới có được cái quyết tâm như thế. Thực ra, cũng chẳng còn cách nào khác.

  • NGUYỄN KIÊN

    Tôi có anh bạn tên là Trứ, có phòng riêng ở một khu tập thể. Chúng tôi thân nhau từ hồi còn học phổ thông. Sau nhiều năm lang bạt mỗi đứa một phương, nay gặp lại, tình bạn giữa chúng tôi có phần còn thắm thiết hơn xưa.

  • LÊ MINH PHONG 

    Trong chợ, những người ăn xin vẫn lết đi theo cách thức riêng biệt của họ. Thỉnh thoảng lại có những đồng tiền lẻ rơi xuống trên những vũng nước đen sì và những người ăn xin lại tranh nhau nhặt chúng rồi xỉ vả nhau cũng bằng thứ ngôn từ riêng biệt của họ. Không biết không gian này có phải là trong ảnh hay không.

  • NGUYỄN ĐỨC TÙNG  

    Nó đến vào buổi chiều, cuối mùa hè, khi tôi chơi thả diều trên cánh đồng gần sông với Hà và mấy đứa bạn. Tôi và Hà cùng mười tuổi, sắp vào lớp năm. Nó đến bất thần. Ngang thắt lưng.

  • NGÔ DIỆU HẰNG 

    Ngày ngày nhìn qua cửa sổ, thấy bạn bè tung tăng đến trường, những tà áo trắng bay thướt tha trên đôi bánh xe đạp xinh xinh tôi lại ngồi co rúm mình vào góc phòng.

  • NHỤY NGUYÊN

    Cô hướng dẫn viên trẻ, giọng mềm và nhẹ, cho hay động Thiên Đường được phát hiện nhờ một người dân tộc. Từ thời điểm động được đưa vào khai thác, những hang động khác giảm hẳn lượng du khách. Người ta chỉ muốn đến thiên đường. 

  • ĐÔNG HÀ

    Dịu nói nàng sẽ đi.
    Tôi ậm ừ qua chuyện. Tôi nhủ Dịu rời nơi này cả chục bận, lần này thứ bao nhiêu, tôi không buồn đếm, nhưng biết chắc nàng chưa đủ can đảm bước đi, dẫu chỉ là bước thứ nhất. Chặp đâm ra chỉ biết ậm ừ.

  • THÁI NGỌC SAN

    Người đàn ông ôm cái cặp da to tướng bước nhanh vào phòng khách vận nhà ga. Cái cặp to gần bằng nửa người ông ta so với chiều cao. Thế nhưng mọi động tác của ông đều nhanh nhẹn, linh hoạt đến láu lỉnh. Có lẽ đó là đặc tính bẩm sinh của những người lùn.

  • VŨ MẠNH LẬP

    Cây ngô cao vồng lên giữa bãi, lạ lắm.
    Già A-nông thầm đặt cho nó cái tên: cây ngô chướng.

  • VÕ MẠNH LẬP 
                 Truyện ký 

    Ông nội tôi nghèo của, nhưng giàu con. Ông có những hai mươi hai người con, tài sản của những ba bà. Tất cả theo nghiệp con trâu đi trước cái cày theo sau. May mắn thầy tôi rẽ ngang theo con đường học chữ Hán, chí thú tìm thầy học bạn, mở hiệu bán thuốc bắc, bắt mạch, đoán bệnh.

  • PHẠM PHƯƠNG  

    Đỉnh núi dựng đứng, lởm chởm cây bụi và những vỉa rêu xõa xượi dưới không gian trầm buồn sương. Buổi sớm, con chó to lớn tập tễnh bước trên đường.

  • HOÀNG NHẬT TUYỀN

    - Nhắn chú ấy chiều nay vào ngay. Vào ngay đây! Tôi chẳng sống được mấy ngày nữa đâu thím Đóa à!

  • NGUYỄN THỊ KIM THOA

    Em có cái tên mộc mạc như củ khoai củ sắn, như trái thơm trái cà ở nhiều vùng quê thôn dã: Lê Thị Sim.

  • NGUYỄN LAM THỦY

    Người Hung gọi chị ta là “thiếu phụ quàng khăn đỏ”. Nhưng chị ta chẳng bao giờ quàng khăn đỏ, bởi tên chị ta là Piroska. (Piroska tiếng Hung khi còn bé gọi một cách trìu mến có nghĩa là “cô bé quàng khăn đỏ”, khi lớn lên đi lấy chồng thì gọi “thiếu phụ quàng khăn đỏ”).

  • DẠ NGÂN

    Tờ giấy màu vàng rơm. Đã khá xa cái thời giấy hoàn toàn tái chế, thỉnh thoảng ngòi viết vấp phải một ít cặn bột cứng sảng. Thùy vẫn nhớ độ thô vàng vàng của tờ giấy, như nhớ một kỷ niệm buồn, nhớ mùi vị ngậm ngùi từ ký ức xộc ra. Tờ thư là dấu hiệu của nghèo khó nhưng nó có cái uy của sự áp đặt. Thô và vàng. Không chỉ thư mời, nó có hơi hướm giấy triệu tập hơn.
     

  • LÊ MINH KHUÊ

    Xe vừa dừng thì từ phía ghế lái phụ có tiếng đập cửa gấp gáp. Vĩnh chồm dậy, mắt nhắm mắt mở. Nhưng không. Có phải báo động máy bay đâu? Vĩnh quay sang tôi nhe răng cười và mở cửa.

  • ĐINH DUY TƯ

    Tin ông Khòa từ chức bay ra như một ổ mối cánh lúc trời mưa. Người này nói với người kia, truyền vào tai nhau lượng thông tin nóng hổi nhất. Họ đánh giá, phân tích và bình phẩm, kèm theo những kết luận theo cách nhìn nhận của mình.

  • PHẠM DŨNG

    Thay xong bộ đồ ngủ, định đi nằm thì Diễm Trinh thấy trên bàn có một tờ giấy đánh máy.

  • ĐỖ HÀN

    Bân trằn trọc mãi không ngủ được. Thế là lại mất toi con hổ mang nữa. Bữa trước vợ Bân cho rắn ăn, quên không đóng cửa chuồng. Một cặp hổ mang và một con hổ chúa bò ra ngoài. Dân làng đi xem văn công về, nhìn thấy một cặp rắn, họ kêu ầm lên. Bố con Bân phải vất vả lắm mới túm được đôi hổ mang. Con chúa chuồn đi mất.

  • LÝ THỊ MINH CHÂU

    Con đường len lỏi qua những cánh rừng nối các buôn bản vùng cao lại với nhau giống như con rắn khổng lồ trên lưng có vệt vảy trắng.