Trang thơ các nhà giáo

09:04 14/10/2009
TRẦN HOÀNG PHỐ     ĐÔNG HÀ          NGUYỄN THIỀN NGHI

Nhà thơ Trần Hoàng Phố - Ảnh: dhsphue.edu.vn



TRẦN HOÀNG PHỐ


Bóng của nỗi bình an


Đó là ngọn gió hoàng hôn
Trái khát vọng rơi vào nỗi buồn

Đó là mùi hương tưởng tượng của ký ức
Một giọt nước mắt trong bông hồng tuổi thơ

Đó là bàn tay tiếc nuối
Sờ soạng khuôn mặt tình yêu tàn úa
Tiếng khu rừng hoang sơ kêu tuyệt vọng trong đêm

Đó là dòng sông của những vì sao
Trôi qua ngàn thế kỷ
Nơi ngụ cư đơn độc của lặng im

Đó là cánh chim rượt bắt vô tận thời gian
Đột nhiên gặp lại một mảnh hồ trong vắt
Hình như là - bóng của nỗi bình an.


Mùa thu


Chỉ là tiếng mưa nhẹ
và thoảng qua
Trong khu vườn đêm gió
cũng thì thầm
và tiếng lá cũng xạc xào
nỗi hoài nhớ
Mùa thu đã rất xa của ký ức
Hoa đổng thảo xôn xao nở đầy thung lũng tình yêu
Con đường mòn của núi
Sương âm u giăng những khoảng sáng lờ mờ
Gương mặt dịu dàng của những ai ẩn hiện
Trong giấc mơ của những đêm thanh xuân.

Chỉ là tiếng lá rụng
Những kỷ niệm vô tình rơi
Những hình và bóng của ai lướt qua
Trên tấm gương trong suốt thời gian
Lờ mờ hơi thở của mùa thu đã rất xa.

Chỉ là bước đi rất khẽ của buổi sớm tinh sương
nơi giấc mơ còn ngái ngủ
nơi nụ hôn xưa tinh khiết của đêm còn phảng phất hương
Đã rất xa trong ký ức mùa thu.

Chỉ là tiếng vang âm thầm quá khứ
Trên con đường sâu thẳm của linh hồn
Anh đi tìm những chiếc bóng của chính anh
Trong cơn mưa nhẹ như hơi thở của mùa thu.


ĐÔNG HÀ


Nhà thơ Đông Hà

Cổ tích buồn


Và em lại ra đi
Dẫm lên niềm vui cổ tích
truyền thuyết
Em ra đi trong nỗi đau bất tuyệt
Tiếng cô đơn thăm thẳm hụ bên trời.

Em ra đi lòng nặng lắm mưa ơi
Đêm qua mùa đông che đầu hồi
dông bão
Em lại uống một cốc đầy ái ngại
Giọt bình minh rơi xuống
vỡ tan tành.

Giận bàn tay xây sự thật vô tình
Không còn nước pha đủ hồ mà khuấy
Ai hay em nhủ lòng nhau vậy
Đã đau bút giấy khôn cuồng.

Vẽ lên mắt môi trệu trạo vui buồn
Thơ sẽ thành ai học đòi dang dở?
Em đã sống bằng đời cây đời cỏ
Bỏ thơ em còn lại dấu chân người.

Mùa đã ra đi trên bước mây trời
Em lại ra đi theo tiếng cười của
đàn chim mộng mị
Dang xa đôi thiên nga truyền thuyết
Chở đi dáng cổ tích buồn...


Nạm cỏ chích bông


Em bới một nạm cỏ mùa xuân
Tìm anh
Như chích bông xưa hồn nhiên
                                         giữa nắng
Em hát bài ca sâu lắng
Về trái tim ngoan ngủ vụng dưới
                                          tay người.

Tay người ngày xưa mềm như
                                              hơi thở
Xoa vết thương hiền ngọt lạ kỳ
em yêu anh
Chẳng biết tình yêu có trắc trở
                                             điều chi
Mà khổ đau phần mình chuộc lấy.

Con chích bông hồn nhiên biết mấy
Biết đâu thóc vâõt tay người
Em đi tìm anh mải mê nên
                                       không thấy
Bàn tay cười cợt trêu ngươi.

Đến bây giờ buồn quá chích bông ơi
Biết làm sao khóc được...


NGUYỄN THIỀN NGHI


Nhà thơ Nguyễn Thiền Nghi - Ảnh: hue.vnn.vn



Trăng sứ


Lang thang giữa những vòng đồng tâm hệ luñy
Tìm trăng sứ
Len từ lau trắng
Mùa bông chườm bóng thời gian

Cầm ngọn đèn đi cúi cầm canh
Dắt ngựa chứng qua trời khắc nghiệt
Lội sương khói đời người
Cái thiếu cứ vây quanh
Trăng sứ tán sắc từ độ nào rồi
Lật đá rêu
Chưa thấy khởi nguyên
Mê muội. Dối gian. Hiện thân vôi trắng
Đời của cuộc người hay vết trăng treo

Chao tay khuấy tận đáy ngày
Không bắt được sợi dây tròng trăng sứ
Cầm âu lo giữ, đuổi mùa phai
Bơ vơ như lạc vào sông phù sa cạn kiệt

Ngồi xếp bằng dỗ lòng không an định
Vác mộng lêu bêu
Đi vẽ mặt đời
Có khi cầm cái ngỡ còn
Gặp cái ngỡ không
Đành vốc tình người
Vá víu vầng trăng sứ khuyết trong ta

(189/11-04)




 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • NGUYỄN LOAN...Không thể vớt bóng trăng chìm đáy giếngcũng không thể xâu nỗi buồn thành chuỗi ngọc làm tin...

  • TRIỆU NGUYÊN PHONGĐi gần hết một đời mới nhớQuê nhàMái lá phên treCỏ cây vô tình như dòng khe nhỏChảy dài đến hết cơn mê

  • DZẠ LỮ KIỀUĐi qua...trăm suối ngàn khevẫn chưa tìm được đường về cội duyên

  • NGUYỄN VĂN QUANGNgười cúng vong linh cúi đầu khấn lạyNgười đốt vàng mã cho quỷ nhảy múaTiếng cười tiếng khóc tranh giành ngọn lửaLòng tro như máu chuyển mặt đen bầm

  • TRẦN TỊNH YÊNĐi qua dòng sông phù sa bật khóc. Dưới chânnấm độc gỗ đá chiêm bao.Bước xuống nhân gian làm người trần thếNhặt nghìn giọt lệ thả qua kiếp người

  • LÊ VĨNH THÁI...tìm ảo ảnh hào quang của chiếc đèn dầuchân lý ẩm mốc trăng mờ tỏ cũng là trăng...

  • LGT: Những dòng thơ này có một điều khác những dòng thơ khác là chúng được viết giữa những bản tin thời sự, giữa những cảnh quay hay những phút bất chợt im lặng ở phần hậu kỳ truyền hình... Những dòng thơ lắng nghe mình dặn mình, nghe tim mình rung lên giữa những ngày chưa đến, chưa qua và những ngày đã cũ, một cái gì đó rất xa ở thế giới này... Tất cả, đó là một cái gì đó rất thật như cuộc đời này, như thơ của những người làm báo.

  • một ngón ma thuậtmột ngón im lặngmột ngón kiếp trướcmột ngón đốm lửamột ngón tàn tro

  • Người con gái đã quay lưng và bước điNơi ấy tôi ngồi trong bóng chiềuGẩy tình tang lên cây đàn cũ

  • Có thể anh quay đivà khóctrong ngày em trở về…

  • Tháng 5một đêm hè nóng bỏngmặt đất gập ghềnh mặt trăng như con thuyền treo ngượctôi nhận một cái hônrồi ngỗ nghịch cười vang 

  • Viết cho Khang

  • Bên thềm mưa khoan nhặtNhững hạt mưa trong vắtMà khơi lắm nỗi niềm!

  • Cung đàn xưalắng vào tim thầm lặngbên em bao lần giữa Huế rồi xacâu Lý mười thương nghe sao mà thương quá!đưa ai về Vỹ Dạ, Kim Long…

  • Mỗi mùa hè con trở về thăm mẹMẹ tuổi cao như trái chín trên cây

  • Đường vô “bỉ ngạn” xanh rìCái đêm hôm ấy đêm gì, em ơi!Vầng trăng Đại nội bên trờiNghiêng soi mờ tỏ mặt người đế vương…

  • 17 tháng 6 ngày của ChaCon viết bài thơĐề lên bia mộĐất đã khô mà tim conVẫn ướt!Tháng năm dài Cha ở nơi mô?!

  • Ta dìu em đi về giữa yêu thương.Thoang thoảng trong gió hương hoa đồng cỏ nội.

  • Hàng chục năm xa quêNay lại vềăn bát cơm quêcủa mẹ

  • đêm miên man nắng hạtừng lớp phượng hồng lá vàng lót dưới chân emcả trong cơn mơ cũng có tiếng ve gọi mùa gay gắtmà anh dịu êm hiền hoà như đấtem tựa vào vồng ngực căng mềm như gối cưới tân hôn