Trang thơ Bạch Mã

10:18 10/07/2009
Trong không gian chừng như vô nhiễm của rừng thẳm xanh ôn đới Bạch Mã, những dòng thơ như tan chảy trong mưa, lẩn khuất trong sương mù, những giai điệu bay lên, va động cùng gió mây trên Vọng Hải Đài... Đó là một phần của Trại sáng tác “Ấn tượng Bạch Mã” do Vườn Quốc Gia Bạch Mã phối hợp với Hội LHVHNT TT Huế tổ chức vào dịp 30.4-1.5 vừa qua. Sông CHUAHương xin giới thiệu một số tác phẩm mới còn vương vấn làn mây và sương khói núi rừng trên bản thảo do các tác giả vừa gửi đến.

Núi rừng Bạch Mã

NGUYỄN THIỀN NGHI

Kí ức Bạch Mã

Khi người gọi chim trở về sau buổi diễn không thành
Sương mưa ủ dập bước chân ngồi lại trên vườn
Ngôi nhà có nét tròn tựa thành ly cà phê
Đậm đặc giọt nhìn qua ô cửa kính
Nhỏ hoang vu lõm con đường núi

Vượt lên nỗi buồn lá mục
Tiếng chim lạc đánh vỗng lời huyền sử
Bầy bướm đêm giã từ bức tường trú ngụ
Đập cánh tản mạn vào không gian đầy ánh sáng
Bỏ lại cái rét mặn nồng đỉnh nhớ

Chiếc điện thoại vút tung bờm sóng
Cuộc trò chuyện nối hơi ấm đồng bằng
Chở nụ cười về thắp màu xanh tuổi lá
Đắp dấu thần tiên đậm hương sắc Đỗ Quyên

Con nắng nhú lọc trong từng góc nhìn
Lột trần hoang sơ ngọn lửa đời mới nhóm
Xua bầy ngựa mây cuồng vó lên trời
Thả tôi lặng yên trên Vọng Hải Đài ẩm đục
Nhìn quanh không thấy đất thấy sông
Chỉ thấy chút bụi trần trầm xuống


NGUYÊN QUÂN
  
Giọng người gác núi

                                               
Tặng Trương Cảm
           
Sớm mai về  trên Vọng Hải đài
Bước chân chìm giữa vòm mây trắng
Triền dốc xa mùa hoa dần trổ
Dìu dịu hương trong gió đại ngàn

Sớm mai  tựa lưng bên vách đá
Nghe  người uốn lưỡi học tiếng chim
Từng âm thanh hoang vu  xa lạ
Mới hiểu cô đơn kẻ gác rừng

Sớm mai sương khoả thân khe lạnh
Thả vai trần con nước mơn man
               Rừng  nguyên sinh âm thầm mọc nhánh
Níu ta vào ảo giác liêu trai

Cất tiếng hát giữa tinh mơ núi cả
Con vượn vô tình thả giọng hoà âm
Người gác núi môi rung  chiếc lá
Gọi ta về như gọi cánh chim quen.


LÊ TẤN QUỲNH

Chiều trên đỉnh Bạch Mã

Những con kiến bò ngang cơn nhưng nhức của cái vẩy tay buổi chiều
Đang lơ lửng trong cái chao mình lảng vắng
Sự cong cớn làm hồi môn tĩnh lặng
Âm ỉ đùn lên nỗi hớ hênh…

Cơn mưa mềm giọt bướm
Lượn lờ trên mỏm đá non
Những bước chân ngả lên phía trước
Sỏi đá lăn nhau tan cuộc vỡ tròn

Nơi đỉnh sương mây không còn nữa
Mấp mô mưa lắng tiếng người đi
Những chiếc lá chở mùa chim về tổ
Buổi chiều qua mưa trắng mưa vu quy…


TRẦN TỊNH YÊN


Tiếng mùa Bạch Mã

Ở đây
trời thấp mây gần
Tiếng chim gọi núi
động vầng trăng non
Đá trôi
Khe lặng
Nước mòn
Đỗ Quyên chảy đỏ hoàng hôn
thác chiều
Chuông chùa rớt tiếng liêu xiêu
Màu chuông lẫn với
cô liêu màu trời
Thu mang lá mỏng đi rồi
Heo may đã cũ
còn rơi lá vàng


TƯỜNG THI

Vệt mưa

những vết chân ẩm mốc
những góc khuất bám đầy thân vắt
quanh co hụt hẫng núi đèo

rạn nứt chuỗi ngày
qua từng ngôi nhà suy sụp rêu xanh
uể oải thời gian bám bụi
những cơn mưa hun hút nước
chảy dọc trên bờ môi khô đầu hạ
lưng chừng đồi núi
quắt quay

có tiếng chim vút lên
nổi trôi theo ngọn thác ghềnh
bình minh trườn qua giọt nắng
con sói tỉnh thức
tiếng gào vỡ vụn chẳng thấy bóng mình
giữa lũ vắt bám đầy lưng núi
hồi sinh...

(244/06-09)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • Nhà thơ Mạnh Lê - Tổng Biên tập Tạp chí Xứ Thanh - mất tháng 4 năm 2008. Tạp chí Sông Hương kính thành chia buồn cùng gia đình và thân quyến anh!

  • LGT: Tôi được Giáo sư Nguyễn Khắc Phi tặng quyển “Cụ Hoàng Niêm đất Hương Sơn” do NXB Thuận Hoá phát hành ở Huế năm 2007 nên tôi đã có may mắn được thưởng thức những bài thơ của cụ Nguyễn Khắc Niêm, một vị tiến sĩ trước kia đã từng giữ chức Phủ Doãn Thừa Thiên và sau này là uỷ viên chấp hành Liên Việt Liên khu IV. Đọc sách này tôi được hiểu thêm về tài đức, nhân cách của vị nhân sĩ yêu nước này. Sự ngưỡng mộ cuộc đời cụ đã khiến tôi mải mê hoạ lại những bài thơ của cụ. Dưới đây là những bài thơ hoạ kèm theo những bài nguyên tác tương ứng.

  • LTS. Sau mấy chục năm phiêu bạt, cuối năm 2002, Giáo sư Nguyễn Khắc Dương trở về Huế là nơi ông đã sống thời trẻ. Trong cuộc đời hơn 80 năm của mình, ông đã sắm nhiều “vai”: Trước 1975 là Q. Khoa trưởng Văn - Triết Đại học Đà Lạt; những năm gần đây, nhiều người lại biết ông với tư cách dịch giả bộ tiểu thuyết “Vạn Xuân” đồ sộ viết về Nguyễn Trãi của nữ văn sĩ Pháp Yveline Féray; ông từng được mời đến giảng về Ki tô giáo ở Trường viết văn Nguyễn Du… Mới đây, trên Tạp chí “Văn hoá nghệ thuật” (số 2-2008) nhà nghiên cứu Đỗ Lai Thuý lại gọi ông là “Người tìm mình qua những xung đột văn hoá”. Sông Hương giới thiệu chùm thơ trích từ bản thảo (chưa in) của ông – một bài thơ Đường tiêu biểu cho giọng điệu dí dỏm, châm biếm của một ông “đồ Nghệ” và hai bài thơ hoạ đậm chất trữ tình.

  • tôi chẳng có gì để lại cho emđêmtiếng dế giun râm ran vách tốicó một hang sâuhạt lửa xanh và ký ức!

  • Gió cát hồn quê luồn bậu cửaCHút mỏi mòn thầm lặng bóng xưaLửa như bàn tay xoa ký ứcHương ngày cũ rực hồng trong mưa

  • Qua cơn mưa dài xứ HuếHoàng hôn ủ nắng bên trờiMây trôi ngọn nguồn hư huyễnRu hồn cỏ đá rêu phong

  • Tặng nhà thơ, nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường sau một cơn bạo bệnh

  • Sông chảy đời sôngĐôi bờ tiễn biệtĐôi bờ không hay biếtĐôi bờ phụng sự song đôi.

  • Những ý nghĩ chẳng còn cảm giác được bấu víuLên chiếc cửa thông gió của trái timThành phố như chiếc thảm đen đồng loãChạm bóng ai cũng vô tình.

  • Tôi tìm theo lông ngỗngLạc vào quán rượu chiềuLông ngỗng nào có thấy...Người bên người liêu xiêu

  • Ngỡ như sáu bề toàn nướcDưới trên phải trái trước sauTrên bờ hai bên khó hợpDưới đầm một dễ thuyền mau...

  • Ơ hờ gió ơ hờ mâyta xênh xang lướt trọn ngày Tam Giangchiều buông tím cửa Thuận Annhấp nhô cát trắng thời gian vô thường

  • ...Ngày ơi ngày ngày  mong manh quá Người bỏ ta đi hạ trắng rồi...

  • LTS: Một tác giả viết văn xuôi nhưng “nhảy” sang thơ với bước chân khá vững vàng. Thơ Nguyên Quân không màu mè. Anh nhìn thẳng sự vật như nhìn vào chính bản thân mình. Nguyên Quân diễn đạt nỗi buồn bằng trái tim thi sĩ. Đằng sau cái tưởng như bất cần, hoang mang, là một nỗi yêu đời, yêu người day dứt, trĩu nặng. Nguyên Quân là hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế.

  • Mây bên trời hào phóngThay áo mới dâng đờiNghe quê xưa đồng vọngLời mẹ ru xa vời

  • Trăng treo đầu núilạnh câyMắt đêm rung nhẹRớt đầy giọt sương

  • Quý tặng chị Quỳnh, tác giả mở đầu loại tranh bằng hoa lá ép

  • NHỤY NGUYÊN“... là một dạng linh hồn nghiệp thức, thơ cũng cần phải Tu để khai ngộ bản thể của linh hồn náu tạm trong những hư danh huyễn ảo”.

  • Sương khuya HuếVề đan nghiêng thềm lạnhThoáng dáng người sau rèm lặng chờ trăng

  • Ơi con sông xanh màu lục diệpThạch xương bồ vương hương trong rong!Ai đã uốn những đường cong tuyệt đẹp Trên lối về châu Hoá nét thong dong?