Trăng đỏ

09:22 18/04/2014

LÊ VI THỦY

Ánh sáng màu đỏ. Đỏ như máu đang ngoạm dần lấy thân thể. Những đứa trẻ khóc thét, ngón tay bám víu gần như tuyệt vọng rời khỏi bố mẹ chúng. Những ngọn đồi trồi lên mặt đất, to dần, to dần, mặt đất rung vỡ.

Ảnh: internet

Từ giữa khe nứt một luồng lốc xoáy thốc lên, lớn dần nhăm nhe nuốt lấy từng vật cản nó đi qua. Những ngôi nhà, những con người, cây cối, động vật… xoáy tròn rồi mất hút trong cái vòi rồng khủng khiếp ấy. Cơn lốc xoáy đi qua, để lại một mớ hỗn độn trước những đôi mắt thất thần của những con người còn sống sót giữa bầu trời màu đỏ oạch.

Dầm mình trong làn nước nóng. Đầu nhức, thân rã rời, trơ trọi giữa chiếc giường rộng lớn. Gượng mình dậy. Môi khô. Người khô. Tóc bù xù. Trong gương một con người khác đứng trước mặt. Cứ đến đêm trăng tròn là người cô trở nên khác lạ, bức bối. Từng giọt nước bắn đều trên da thịt, tung tóe, va đập vào tường, nhảy lóc cóc trên thềm gạch rồi xoáy tròn theo cống nước. Cô thèm mình là nước để bị cuốn trôi, trôi mãi vào một nơi không ai biết. Nước mắt cô bao trùm lấy thân thể, phủ lên một màn sương trắng toát, u ám và ủy mị. Trong đôi mắt tối sầm nảy lên những đốm lửa, lan dần.

Tiếng tru đêm của con sói hoang trong đêm trăng khuyết làm những người dân bản thức giấc. Như một điềm báo, trong sự hoảng loạn vốn có, những thanh niên trong làng đốt đuốc đi tìm. Tiếng tru ngày một vang xa hắt vào đêm như một tràng cười kéo dài những đôi mắt lo âu của người già trong làng ngày một rõ hơn. Ngày đó đã đến, lời nguyền của già xưa đã đến. Những đốm lửa chập chờn trong khu rừng cháy. Tiếng tru im bặt trả về đêm sự yên tĩnh vốn có, chỉ còn tiếng bước chân của trai làng và nỗi lo sợ ập lên dân trong bản.

Con thiêu thân lao vào vũ trường xanh đỏ bằng những cái móng đỏ xanh. Bằng đôi môi căng mộng, nhún nhẩy, mời gọi. Lần đầu tiên cắn thuốc. Một cảm giác lâng lâng. Cô đang bay, không gian xung quanh đặc quánh bỗng loãng ra, rộng lớn. Mọi điều cô muốn quên, nó như tan biến đi không một dấu vết. Tiếng nói cười, mùi khói thuốc, dư vị rượu rơi đều trên đầu lưỡi, âm thanh, ánh đèn trong căn phòng xoắn lấy. Những khuôn mặt méo xệch, biến dạng, dày, bóng, him híp, môi mỏng, tóc xoăn, tóc đỏ… tất cả trộn lẫn vào nhau như một cơn bão cứ xoáy, cứ xoáy. Đêm là những mộng ảo hoang tưởng. Khi cô thức dậy, bên cạnh cô là gã trai lạ, khuôn mặt say ngủ, thỏa mãn. Cô đã không khóc.

Già Lang ngồi trước thềm nhà sàn, thở hắt ra theo những làn khói trong cái tẩu thuốc đen bóng của già. Già ngồi chông chênh, chân gác trên bậc thang được đẽo ra từ một cái thân gỗ lớn, phần núm vú đã bóng loáng cho những thế hệ sinh ra và lớn lên trong cái nhà sàn này. Chuyện đã lâu lắm rồi, già Lang cũng không nhớ nó có truyền thuyết từ khi nào, già Lang chỉ nhớ khi già Lang khoảng 5 tuổi đã nghe kể về truyền thuyết này. Khi những tiếng sói tru đầu tiên trong đêm trăng tròn thì dân làng sẽ bị một nạn đại dịch và chết từ từ, cách giải duy nhất là phải tìm được đứa trẻ ấy, đứa con của sói. Già biết chuyện gì sẽ xảy đến với dân làng mình. Nỗi lo âu đã ập đến trong từng con mắt của người dân bản. Mỗi tiếng động dù nhỏ nhất cũng khiến bao trái tim phải thon thót, giật mình.

- Vậy là nó đã đến, đã đến thật rồi! - Già Lang giơ hai tay lên trời như tự vấn cho số kiếp dân làng mình - Đứa trẻ bị nguyền rủa là có thật.

Mọi sự lo âu bao trùm, đắp cho bản một không khí não nề. Người lớn thì không còn muốn lên nương, trẻ em thì không dám ra khỏi nhà. Cứ thế buôn làng như chìm dần vào bóng tối.

Ánh mắt Fi như một con dao nhói vào tim. Cô tưởng mình đã quên ánh mắt đó nhưng thật sự không phải. Mỗi ngày, cô đều dằn vặt bởi ánh mắt đó. Cái ánh mắt mà cô đã đánh mất nó chỉ trong khoảnh khắc. Chạy trốn khỏi Fi, chạy trốn những nỗi đau dường như quá lớn trong trái tim vốn nhỏ bé và yếu đuối, không chịu đựng được những va đập, vụn vỡ. Sự vụn vỡ đó tạo thành một bức thành trơ cứng trước mọi việc.

- Em thật đẹp. - Người đàn ông ngồi bên cô mở miệng sau khi nắm lấy bàn tay cô.

Cô giật mình vì quên mất sự hiện diện của gã. Một gã nhà giàu góa vợ, rất chịu chi tiền. Cô cặp với gã như một loài vật sống ký sinh. Lâu dần quên mất cái tôi, cái tự trọng của mình nó ở đâu. Cô trẻ và đẹp, cần tiền. Gã dư tiền, thích gái trẻ và đẹp. Gã cho và cô nhận. Đơn giản là như thế.

Cô mỉm cười nhìn gã. Đôi mắt tiếp tục nhìn ra ngoài cửa kính. Đêm nay phố thật đẹp trong mưa. Những khu phố, nhòa cùng ánh điện đủ màu sau ô kính như một bức tranh trừu tượng của họa sĩ Pollock. Cô ngắm nhìn thành phố nơi cô đã sống hơn mười năm qua thật lạ lẫm và khác thường.

- Em muốn đi dạo mưa. - Cô quay qua nhìn gã, đôi mắt nài nỉ.

- Nhưng trời đang mưa. - Gã bối rối nhìn cô rồi nhìn trời.

- Anh chiều em hôm nay nhé, em muốn đi một mình. - Nói rồi cô đẩy cửa xe bước xuống. Gã dừng xe một lúc, nhìn cô rồi mới lái đi. Cô nhìn theo chiếc xe màu đen bóng loáng lao vút trên đường rồi mất hút. Tự nhiên cô thấy mình như vừa được giải thoát. Cô đi bộ lang thang dưới mưa, thả mình vào dòng nước đen thui thủi như chính tâm hồn cô. Nước mưa mát lạnh phả từng giọt liên tục, lên khuôn mặt. Người cô ướt sũng, tệ hại như con chuột cống không tìm thấy ổ cửa. Lẩy bẩy, sợ sệt những ánh mắt dòm ngó qua lại của người đi đường.

Mặt đất trồi lên, sụt xuống. Liên tục va đập vào nhau, tạo thành những âm thanh khủng khiếp. Khuôn mặt của mẹ đang khóc, tiếng thét khan đi, nhỏ dần rồi tắt lịm. Ngôi nhà đang trôi, giữa dòng nước chảy xiết, rồi chìm dần vào trong mặt nước đục ngầu, cùng với những thứ khác. Những đứa trẻ lênh đênh trên mặt nước. Lạc cả giọng, khuôn mặt sợ hãi. Không nơi bám víu, không ai cứu lấy. Mặt trời màu đỏ, mây màu đỏ. Một màu đỏ quằn quại đang cắn xé sự tang thương của con người. Hình ảnh mẹ đang vật vã trong cơn đau, những quả kang kiêng dập nát không đủ để làm cho mẹ tỉnh lại. Nếu như hôm đó cô không ham chơi, nếu như hôm đó cô không bảo Fi hái chùm kang kiêng bên sườn núi, nếu như hôm đó cô đừng có khóc thét lên với ba nuôi… Cô giật mình tỉnh giấc. Trán đẫm mồ hôi.

Bình minh. Những đứa trẻ trở nên còi cọc, xanh lét. Bố mẹ chúng làm mọi cách để chúng ăn. Nhưng không một đứa trẻ nào chịu ăn. Chúng chỉ khóc và chỉ tay lên núi, như một sự thúc giục. Đêm những đứa trẻ mắt sáng như đèn khi nghe tiếng sói hoang tru lên từng nhịp. Chúng ngồi trong nhà cũng tru lên như những con sói bị lạc bầy. Trăng khuyết đỏ như máu. Những người lớn trong nhà sợ hãi ôm lấy nhau. Họ không tin đó là đứa trẻ con mình. Mới ngày hôm trước thôi, nó còn bi bô đùa giỡn mà hôm nay đã trở nên khác thường. Càng gần ngày trăng tròn, tiếng hú của chúng còn ghê rợn và não nề hơn, như tiếng khóc ai oán của kẻ lạc bầy. Dân làng dần mất giấc ngủ. Đêm. Nhà nào cũng thức đốt lửa thật to. Chỉ có ánh lửa mới khiến những đứa trẻ sợ hãi, co ro vào bóng tối. Chúng thôi không hú lên nữa nhưng lại khóc rưng rức. Và ánh lửa đốt bùng lên giữa làng khiến cho bọn sói không thể nào tới gần được. Già Lang, ngồi trước căn nhà rông lớn của làng. Mắt ngước nhìn lên bầu trời nhẩm tính. Thời gian sắp hết rồi. Nếu trăng tròn mà chuyển sang màu đỏ tươi chúng ta sẽ mất những đứa trẻ. Lời nguyền xưa đã thành hiện thực rồi. Già thốt lên trong sự lo lắng của dân làng. Phải tìm được đứa trẻ bị nguyền rủa đó, đứa con của sói, nếu không cả dân làng chúng ta sẽ bị chết.

Khuôn mặt mẹ đau đớn nhìn cô. Cô bất lực nhìn mẹ, nhìn nắm lá Trúc đào nhàu nát trong tay mẹ. Cô không hiểu mẹ bị gì, chỉ thấy mẹ có vẻ rất mệt mỏi và đuối sức. Cô gọi ông của Fi, và thấy khuôn mặt ông hốt hoảng, ông nhai quả kang kiêng đưa vô miệng của mẹ nhưng không có kết quả. Người mẹ tím tái, lạnh dần trên bàn tay cô. Ông của Fi bật khóc. Cô thấy nước mắt của ông chảy dài, lâu lâu lại nấc lên. Cô được ông của Fi nhận nuôi sau khi mẹ mất. Từ lúc mẹ qua đời cô thấy ông ít cười nói hẳn. Khuôn mặt Fi méo mó như dòng nước bị chao. Cô cố để cho lòng mình tĩnh lại để nhìn rõ khuôn mặt Fi nhưng càng cố lại càng không thể tĩnh lặng được. Như những đợt sóng cứ cuộn trào lên từng đợt, không lúc nào yên. Trái tim cô nặng trĩu. Gương mặt trầy xước. Mệt mỏi, mở mắt nhìn người con gái đã túm tóc mình. Thân hình cô đang bị cột cứng vào ghế bởi hai người đàn ông. Trước mặt là con bé trạc tuổi cô, khuôn mặt đầy cá tính.

- Mày biết tao là ai không?

Cô lắc đầu.

Những cái tát liên tục và nụ cười gằng của người đứng đối diện khiến cô hoang mang.

- Mày không phải là bồ của gã X đấy chứ. Mày đánh ghen à? - Cô nhổ một bãi nước bọt trước mặt nó.

Nó thẳng chân cho cô một đạp, cái ghế mất thăng bằng, ngã sóng soài. Đầu đập vào đá, ngất lịm. Trong nửa tỉnh nửa mơ, cô nghe thấy loáng thoáng “Con có cái bớt đỏ sau gáy viết bằng chữ Pán. Con là con của sói. Là đứa trẻ bị nguyền rủa trong truyền thuyết. Con hãy trở về, dân làng đang lâm nguy”. Vẫn còn lan man trong mơ, cô nghe tiếng nói:

- Mày tỉnh rồi à? - Mở mắt vẫn thấy nó. Đứa con gái đó, túm lấy tóc, kéo đầu cô lên:

- Mày có thấy đau đớn không?

Cô lắc đầu. Sinh vật sống ký sinh như cô không có quyền đòi hỏi cho mình một số phận, một vị trí. Chỉ im lặng và ngửa tay cầm những đồng tiền mà gã đưa cho. Gã đến và đi, theo đúng như lịch hẹn. Gã cho cô bất cứ thứ gì cô muốn. Gã mua nhà, gã mua xe, mua điện thoại và đầy đủ tiện nghi cho cô. Cô như một bà hoàng sống trong nhung lụa. Chưa bao giờ cô quan tâm mình đã tiêu hết bao nhiêu tiền của gã. Gã sung sướng khi thấy cô mỉm cười. Gã lo lắng, hốt hoảng khi cô im lặng và buồn bã. Cô buồn cười khi thấy gã nghiêm túc với cô như vậy. Cô nghĩ gã chỉ coi cô như một kẻ qua đường, cả thèm chóng chán. Nhưng cô đã lầm. Gã đề nghị cho cô một danh phận. Đường đường chính chính bước vào căn nhà của gã như một bà chủ thật sự.

Cô thấy khuôn mặt quen thuộc. Bị cột trên một cái cây giữa làng, xung quanh là lửa. Bên ngoài những người thanh niên to khỏe lực lưỡng đang nhảy múa cùng với tiếng cồng, tiếng chiêng lúc dồn dập, vội vã như thúc giục, và ngọn lửa như được thổi bùng to hơn. Cô thấy gương mặt đó quằn quại trong lửa, hơi nóng đang cháy xém da thịt. Tiếng nhạc im bặt, những người thanh niên giãn ra, ngọn lửa nhỏ dần. Người phụ nữ đó lả đi vì mệt mỏi. Trên giàn giáo lửa bắt đầu cháy. Một vũ điệu man dại của những người mang mặt nạ bao trùm không gian. Lửa một cháy lớn hơn. Người phụ nữ đó được tháo dây ra khỏi cây cột và đưa vào giàn giáo lửa. Những lời cầu nguyện lầm rầm, tiếng cồng, tiếng chiêng, tiếng trống um vang tạo cùng với tiếng cầu khấn ngày một to hơn. Người tộc trưởng đứng trước thân thể đau đớn kia vẩy nước làm phép, và bắt đầu mọi người hỗn loạn khi mặt đất trồi lên những đợt sóng. Mặt đất nứt ra, người này kéo người kia rơi tuột xuống khe nứt. Tiếng khóc tiếng thét vang lên, gương mặt hiện rõ ra chính là cô, tất cả đang chìm trong biển lửa. Mặt trăng đỏ như máu. Cô giật mình tỉnh giấc. Những giấc mơ kỳ lạ khó hiểu đêm nào cũng đến. Mỗi lúc một nhiều hơn, dày đặc hơn. Và tiếng nói vọng trong tâm trí “Con hãy về nhà đi”, khiến cho cô sợ ngủ. Giấc ngủ không nguyên vẹn. Âm thanh vang ra từ trong đầu, đã tìm thấy đứa trẻ bị nguyền rủa cứ ong ong trong tâm trí.

- Tao là con gái ông X. Tao không muốn mày biến gia đình tao thành địa ngục. Mày biết vì mày mà ba tao như thế nào với mẹ tao không? Ông ấy đánh đập và hất hủi mẹ tao. Bà gần như phát điên khi bị ba tao nhốt một mình trong nhà. Mày phải trả giá cho những việc mày làm. - Cô thấy mình xây xẩm vì những cú va đập mạnh.

Một miền xanh thẳm của những cây cổ thụ. Những ngọn núi cao ngất ngưởng. Những mảnh rừng rậm nguyên sơ. Ở gần nhà nên Fi hay dắt cô vào rừng hái quả kang kiêng, một loại quả màu nâu đỏ, có hình lục giác, mọc thành từng chùm và giấu mình dưới tán lá. Nếu nhìn không kỹ sẽ rất khó phát hiện ra nó, bởi lá và quả có cùng màu. Quả kang kiêng có tác dụng giải độc, ai bị rắn cắn hay uống thuốc độc chỉ cần nhai quả kang kiêng vào chừng nửa tiếng sau là có thể hồi tỉnh. Ông của Fi làm thuốc, nên Fi thường được ông giao nhiệm vụ đi hái thuốc, trong đó có kang kiêng. Những ngày mưa, ướt sũng hai đứa. Trơn trượt trên lối về, có bữa té nhào, người lấm lem bùn đất. Mẹ cô nhìn thấy, thể nào cũng cho một trận no đòn. Có bữa bị té người bê bết máu và bùn đất, mẹ đã bật khóc, ôm chầm cô.

Đứa trẻ đầu tiên trong làng đã hóa điên. Đôi mắt long sòng sọc, cứ lao đầu vào tường đến khi tứa máu, cái đầu nứt toác ra làm đôi. Đôi tay giãy dụa và tru lên một tiếng trước khi chết. Khi đứa trẻ đầu tiên chết, những đứa trẻ còn lại tru lên ngày này qua ngày khác. Những người lớn trong làng, người gầy sọp đi. Đôi mắt ráo hoảnh những đêm không ngủ. Hoang tưởng mình là con thú hoang. Căn bệnh trở nên nặng hơn khi trong làng có những kẻ cứ lao đầu vào những hòn đá dưới suối, rồi cười sằng sặc, miệng thì hét lên đã giết được con sói đầu đàn. Tiếng hò hét, tiếng sợ hãi, tiếng chết chóc cứ dai dẳng đeo bám ngôi làng. Rình rập ngôi làng từng ngày một, chỉ cần sơ hở thì sẽ có kẻ cướp mất linh hồn. Những con người như những cái xác di động cứ vật vờ ban ngày, ráo hoảnh ban đêm. Những đứa trẻ không được ra khỏi nhà thì rú lên thảm thiết. Già Lang, tóc đã gần như bạc trắng, sự diệt vong của ngôi làng đã đến. Đứa trẻ bị nguyền rủa vẫn chưa trở về. Ông biết nó đang ở đâu, ông đã dùng tâm linh để gọi và dẫn dắt nó về và ông biết trái tim nó sẽ đưa nó về nơi nó từng sinh ra.

Cô tỉnh lại trong một căn nhà hoang, bên cạnh là một con sói nó đang liếm lấy tay cô. Cô sợ hãi rụt mình lại, con sói có vẻ thân thiện, đưa mắt nhìn cô rồi bỏ đi. Người cô đầy những vết bầm, trầy xước. Áo quần lấm lem và rách nát. Cô không hiểu tại sao nơi này lại có sói, nhưng những cơn đau khiến cô nhanh chóng quên đi sự hiện diện của con sói. Cổ tay thâm tím những vết hằn của dây thừng. Cô đau nhưng không khóc. Cô thấy đáng đời cho mình. Cô không oán trách một ai đã làm cho cô ra nông nỗi này. Cô chỉ oán trách bản thân mình, oán trách sự buông rơi tự do trong cái cuộc đời có quá nhiều sự lựa chọn, mà cô tự chọn cho mình một lối đi dễ dàng nhất. Cô nhớ gương mặt người con gái đó. Ánh mắt đó trong sâu thẳm là mất mát, sự hụt hẫng, sự thất vọng đang lẩn khuất. Nó ánh lên một tia nhìn tuyệt vọng của con thú bị thương. Nếu dồn nó đến đường cùng thì nó sẽ nổi loạn. Đôi mắt đó giống như đôi mắt của mẹ. Mẹ đã chịu đựng những đay nghiến của gia đình bố. Cái gia đình mà mẹ hết mực yêu thương, mẹ đã hy sinh cả cuộc đời nhưng người phụ nữ miền xuôi kia đã thay đổi tất cả. Bà ấy không muốn thấy mặt của mẹ, kể cả mẹ đang sống ẩn khuất trong rừng. Vậy mà cô luôn trách mẹ sao không dắt ba đi cùng để cô không có ba. Để cô bị cô độc. Nhưng lần nào cô nói xong câu ấy thì mẹ cũng bật khóc.

Giấc mơ lạ lại đến. Lần này dồn dập hơn, rộn rã hơn, tang tóc hơn, bị thương hơn. Đôi mắt cô không thể nhắm lại, cứ thao láo nhìn trần nhà. Trong giấc mơ lại thấy một ông già tóc bạc, đôi mắt buồn thăm thẳm gọi cô về. Cô không biết mình sẽ về đâu chỉ thấy đó là một khung cảnh quen thuộc, nơi mà cô từng sống trước khi mẹ cô mất và cô được ông của Fi nhận làm con nuôi trước khi cô xa họ vĩnh viễn. Từng con đường, từng ngôi nhà hiện rõ lên mồn một trong tâm trí. Cả khu rừng cô và Fi hay đi hái lá thuốc cũng hiện rõ lên. Khuôn mặt người cha mờ nhạt cũng hiện rõ lên. Tất cả như hiện rõ lên một cách kỳ lạ mà trước đây cô chưa bao giờ nghĩ đến. Giấc ngủ cô chập chờn. Cô thấy khuôn mặt của mẹ đẫm trong nước mắt gọi tên cô. Cô yêu thương Fi, cái tình cảm đó đã vượt quá tình cảm anh em mà cô không biết gọi là gì. Rồi Fi cũng bỏ cô đi. Cô thực sự sợ hãi. Cô đã lang thang rất lâu, từ cái ngày Fi rời cô ra đi. Một gia đình người Kinh thương xót đã nhận cô về nuôi, rồi họ cũng bị mất trong một trận tai nạn khi đi trên đường đi công tác. Đường trơn tránh xe lớn họ đã đâm vào rào chắn và rơi xuống vực, lần đó cô may mắn được cứu sống. Có lẽ cô thực sự là một đứa con gái bị nguyền rủa theo lời của ai đó nói cứ âm vang trong đầu cô. Chuyến xe đêm. Cô mông lung nghĩ về mọi thứ. Một sợi dây leo tầm gởi, một sinh vật ký sinh cô đơn như cô liệu có nên trách, nên căm hờn gã đàn ông lừa dối cô, đã cho cô hy vọng nhưng đến khi gặp chuyện gã đã cụp đuôi bỏ chạy như một con chó? Những giấc mơ đó có ý nghĩa gì với ký ức của cô?

Già Lang ngồi nhìn lên mặt trăng, chỉ còn một đường viền nhỏ nữa thôi là trăng sẽ tròn, mặt trăng màu máu đỏ như viên ngọc trong truyền thuyết, chợt thở dài. Mặt trăng càng ngày càng đỏ. Ông của già Lang đã kể về truyền thuyết mặt trăng màu đỏ. Khi dân làng ông và loài sói biết nói tiếng người vẫn là bạn của nhau, sống hòa thuận trong rừng già. Hai bên nương tựa nhau để chống kẻ thù, và giúp nhau tìm thức ăn. Cuộc sống hai bên sung túc và tưởng chừng như tốt đẹp thì có một ngày, một người trong làng ông đã nổi lên lòng tham khi ăn cắp viên ngọc ước của loài sói trong một đêm trăng tròn. Và giết đi đứa con của sói. Chiến tranh diễn ra khốc liệt giữa dân làng và loài sói. Loài sói đã đưa ra lời nguyền, đứa trẻ sinh ra đúng vào ngày trăng tròn vào năm chẵn của tuần hoàn sáu mươi mặt trăng thì sau ót đều có dấu bớt màu đỏ có khắc chữ Pán, đứa trẻ đó chính là con của sói, mang linh hồn của sói. Những ai ở bên cạnh nó đều nhận lấy sự đau khổ. Nếu theo vòng tuần hoàn mà không tìm thấy đứa trẻ đó thì dân làng sẽ hóa điên dưới mặt trăng màu đỏ và dân tộc đó vĩnh viễn biến mất.

Cô thấy Fi dang tay đón lấy cô, nhưng cô chạy mãi, chạy mãi vẫn không chạm được vào Fi. Khi cô nhận ra mình đang làm gì thì đã quá muộn, những phồn vinh xa hoa của thành thị đã làm một con bé quê mùa như cô lóa mắt, cô đã bị thôi miên trong vầng hào quang ảo đó đến khi nhận ra thì mình đã đi quá xa vạch xuất phát rồi. Từ ngày bố mẹ nuôi cô mất, cô cũng trượt dài theo sự nguyền rủa của mình. Xe chạy. Qua bao nhiêu thành phố, thị trấn. Con đường bỗng trở nên quen thuộc. Cô muốn tìm sự giải thoát về những ám ảnh dai dẳng trong kí ức của mình. Cô muốn tìm lời giải đáp của những tiếng nói ong trong đầu cô, đứa trẻ bị nguyền rủa. Khuôn mặt điềm tĩnh của Fi, khi Fi đưa cho cô một chùm kang kiêng chín nâu đỏ hái bên triền bờ vực, miệng nở nụ cười. Và nụ cười ấy vẫn còn trên môi khi Fi trượt chân xuống vực, không chỗ bám víu, cô đã cố nắm tay Fi nhưng không kịp, cô chỉ còn biết kêu khóc đến khan cả giọng đi. Cô đã bắt Fi hái những quả kang kiêng đó, cô đã ép Fi đi ra bờ vực. Những quả kang kiêng nát bét, đỏ như máu nhuộm cả người cô. Khoảnh khắc Fi rơi xuống, cô vẫn không thể nào quên. Nó như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Hơi nóng của lửa quanh giàn giáo, tiếng tru của đàn sói, tiếng cồng chiêng âm vang giữa núi rừng. Những đứa trẻ thôi khóc, những người dân trong làng già, trẻ, lớn, bé đang quỳ sụp dưới chân cô, tiếng khấn vái lầm rầm ngày một to lên như ngọn lửa… Vết bớt đỏ ở cổ cô nóng ran, như thiêu đốt thân thể cô. Một con sói khổng lồ với đôi mắt đỏ oạch đến bên cạnh cô, tru lên những tiếng thật dài, dưới ánh trăng đỏ rực như máu.

L.V.T
(SH302/04-14)







 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • SƯƠNG NGUYỆT MINH

    Ngõ phố nhỏ lòng vòng, chật hẹp. Miên vừa ép xe đạp Thống Nhất vào bên tường nhà ẩm ướt rêu xanh mọc tránh một ông ba Tầu gánh hàng tào phớ thì lại đụng phải chị gánh hàng hoa bán rong.

  • ĐẶNG THÙY TIÊN

    Tôi nhẹ nhàng lách cửa đi vào. Giờ này hẳn Ngài1 đã đi nằm. Tôi phải cố gắng nhất có thể để không làm phiền Ngài trong lúc nghỉ ngơi.

  • VIỆT HÙNG

    Bây giờ thì ở Việt Nam đã có "Đài hóa thân hoàn vũ" (nói đơn giản là lò thiêu những xác chết).

  • NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH

    - Thôi, hai bà cháu về đi không mưa ướt hết!

  • CÁT LÂM

    1.Về thôi mẹ ơi, nơi đây đã chẳng còn gì ngoài đống đổ nát nữa rồi. Về với gió Hồ Tây để nghe lồng lộng trong buổi mùa đông như mẹ kể. Về với đàn sâm cầm nhởn nha mặt nước. Chẳng có gì cho mình cả, chỉ trừ có nỗi dằn vặt mỗi ngày một nhiều hơn. Về thôi mẹ ơi, về với bà ngoại, ông ngoại, để một lần con được biết mình vẫn còn có họ hàng, có quê hương.

  • NGUYỄN ANH NHẬT

    Trong Thế chiến thứ hai, một đội quân điện thính viên có nhiệm vụ nghe ngóng điện đài của đối phương luân phiên nhau hàng ngày trời.

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG

    Những người già bảo chúng tôi ở Ái Tử có nhiều ma, ngày xưa chiến trận diễn ra liên miên, nhiều người bị chết mất thây. Những cuộn cát xoáy do gió cuốn lên mỗi lần mù mịt là ma đi kiếm ăn.

  • PHƯƠNG HÀ

    Thằng Mạnh lẹ làng cắt quả bí đao đang lủng lẳng trên giàn. Nó nheo mắt lại vì nắng, trán lấm tấm mồ hôi.

  • VIỆT HÙNG

    Chàng cho rằng mọi việc cũng chỉ tại những chiếc đồng hồ quay ngược.

  • VŨ NGỌC GIAO

    Năm Luyến lên sáu tuổi cả nhà phát hiện nàng bị bệnh mộng du.
    Cứ vào quãng gà gáy canh hai Luyến lại bật dậy vén màn, mở cửa lững thững đi ra vườn.

  • LÊ VI THỦY

    Đêm.
    Tiếng nhạc vũ trường khiến gã quay cuồng. Chai Armagnac vơi dần. Những cái ly được nâng lên hạ xuống cùng với tiếng cười rôm rả. 

  • NGUYỄN QUANG HÀ

    Ngay cả ở đất Cố Đô, không mấy ai biết ở chân núi Ngũ Tây có một vườn mai vàng. Chủ vườn mai ấy là hai cha con ông già mù.

  • VIỆT HÙNG

    Khi ấy, là khoảng thời gian mà trong tôi, cảm giác trống rỗng đến ghê sợ đang xâm chiếm. Với tôi lúc đó, chẳng còn gì để đáng coi là đẹp...

  • NGUYỄN NGỌC LỢI

    Đầm sen ấy có từ bao giờ, bà không thể biết. Nhưng bà biết đích xác ngày nó tàn, tận mắt chứng kiến cả một đầm nước loi thoi tàn úa những cọng, những tán lá mốc xỉn màu rỉ sắt đổ gục, mặt nước hồ bàng bạc những cuống lá buồn thảm. Và cái đầm sen ấy đã được kết thúc bằng những chuyến xe nối đuôi nhau ào ào trút đất.

  • PHẠM GIAI QUỲNH

    1.
    Đóng nắp hòm thư đã bong phần gỉ sét bên ngoài, cô nhét mấy lá thư vào trong nhà - qua khe cửa. Vì cô đã chốt khóa rồi nên không muốn phải mở cửa ra một lần nữa.

  • HƯƠNG VĂN

    Màn  đêm  đã  tràn  ra  mặt  biển. Màu nước đen như màu mực, lênh loáng, mênh mông. Bãi bờ vắng lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở của biển.

  • ĐINH PHƯƠNG

    1.
    Tôi nói với Vân về việc từ nay sẽ không nói đến cái chết của Ẩn nữa, chấm dứt một cơn mộng dài đẵng ai cũng phải quên đi.

  • LÊ KIM SƠN

    Nàng biết không, ta đã nhìn thấu nàng từ rất lâu trước đó? Buổi tắm trăng ngơ ngác một mình, cái tinh khôi như đóa hoa mới hé, chỉ mình ta chế ngự được thời gian, cái khoảnh khắc lãng đãng muôn trùng, đã trói trái tim tội nghiệp của ta bên nàng mãi mãi.

  • HOÀI NAM

    Người ta vẫn xì xào tới tai tôi rằng, tôi là một con ngốc. Thì đã sao! Tôi không cảm thấy bị xúc phạm mà ngược lại nó đem đến cho tôi cảm giác được an toàn yên ổn. Ai lại đi ganh tị, đố kị với một con ngốc? Làm thế chẳng khác nào tự túm tóc nhấc mình khỏi mặt đất.

  • HOÀNG THU PHỐ

    1.
    “Khi ánh sáng một lần nữa soi chiếu, ta bỏ lại tàn lụi thế giới này”.(*)