Thơ chuyên đề "Lụt" 11 - 1999

18:35 01/11/2009
Võ Quê - Thanh Tú - Nhật Hoài Phương - Liễu Thượng Văn

Hình ảnh về trận lụt tháng 11 - 1999 ở Huế










VÕ QUÊ


Viết vội trong cơn lũ
           

Trời vần vũ sóng thì gầm réo
Mái mái nhà trôi vô vọng tột cùng
Ai cứu ai? Giọng gào thảng thốt
Đêm vẫn dài, nước vẫn mênh mông

Rồi tang tóc hòa theo màu lũ trắng
Biển nhận chìm hạnh phúc ngày xanh
Sông lạnh lùng cuốn phăng nguồn hy vọng
Trời vẫn đen, nước vẫn cuồng dâng

Nhưng khát vọng bình yên, sự sống...
Đã bừng lên mãnh liệt tim đời
Đạp sóng dữ người bơi qua cõi chết
Vững tay chèo người dành lại mầm tươi
                                         Huế 6. 11. 1999
 

THANH TÚ


Ghi ở làng Ngọc Hồ


Nghiêng ngả bờ sông
Nghiêng ngả con đường
Nghiêng ngả những ngôi nhà, hàng cây, vườn sắn...
Làng Ngọc Hồ như sau trận đánh
Mà giặc thù là cơn lũ tràn qua.
Tôi đã gặp ở đây những đứa trẻ mất cha
Người mẹ mất con, vợ mất chồng và bao điều mất...
Những cặp mắt hoắm sâu, cổ hơi khản đặc
Tay run run bưng chén cơm gầy!
Đói rét, khổ đau sau bao ngày
Giờ ấm lại trong vòng tay bè bạn
Nơi sâu thẳm của tình người... vô hạn!
Dòng xoáy nào cơn lũ xoáy sâu hơn?
Rồi một ngày cây sẽ xanh non
Bên những ngôi nhà thơm mùi cỏ mới
Làng Ngọc Hồ lại dập dìu bóng núi
Sông Hương soi bức tranh ấy- quê nhà.
                                       Huế, 9. 11. 1999


NHẬT HOÀI PHƯƠNG


Mưa Hà Nội

        
Gửi Huế và Nguyễn Hoàng Phương

Ruột đau từng khúc em ơi!
Miền Trung ngập lụt tơi bời gió mưa
Điện thoại đâu- Tín hiệu chưa?
Suốt mấy hôm, ai thưa với Huế mình?
 
Thủy tặc như " nạn binh đao"
Ai còn ai mất lòng mình quặn đau...
Giữa lòng Hà Nội nhìn nhau
" Con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ"
Đồng bào ơi! Xin tỏ tấm lòng:
Người nhiều, kẻ ít tương đồng
Huế đang đói lạnh, ngóng trông từng giờ.
Qua Truyền hình thấy em thơ

Mẹ già, biển nước gió mưa dập vùi...
Truyền thống " chia đắng xẻ bùi"!
Trăm năm, nay lại ngậm ngùi xót xa
Suốt ngày Hà Nội mưa sa
Như đang thương cảm khóc òa Huế ơi!
                 Hà Nội ngày mưa, 6/ 11/ 1999

 
LIỄU THƯỢNG VĂN


Đỉnh núi và đỉnh lũ

    
Kính tặng các chiến sĩ hy sinh trong cứu lũ.
           

Chừng như vừa chỉ mới hôm qua...
mái chèo vẫn đang là tay súng
có những đỉnh cao trên dãy Trường Sơn
các anh vươn tới
nơi không phải để ngồi mà ngã xuống
Phần phật cờ tổ quốc tung bay
Để nơi đến vẫn... còn cao hơn núi
Bài ca người đi neo giữ quê hương
Vùi thân xuống để núi sông không trôi nổi

Hôm nay cũng chính các anh
Báng súng lật làm chèo
có những vực sóng nhấn chìm bàn tay vẫy...
các anh lao ra
nơi không có tiếng gọi bằng tiếng súng
giữa lòng dân
Đã mở ra thêm mấy lần cửa biển Thuận An?
Rưng Rưng trong lòng Huế
Đất xứ ấy... bỗng mặn mà nước biển...
mặt trời lên sau lũ đi qua
như mỗi ngày một quả tim rực rỡ
... nổi lên trên mặt biển nơi này...
                        Huế, 15/ 11/ 1999


(130/12-1999)


Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • NGUYỄN LOAN...Không thể vớt bóng trăng chìm đáy giếngcũng không thể xâu nỗi buồn thành chuỗi ngọc làm tin...

  • TRIỆU NGUYÊN PHONGĐi gần hết một đời mới nhớQuê nhàMái lá phên treCỏ cây vô tình như dòng khe nhỏChảy dài đến hết cơn mê

  • DZẠ LỮ KIỀUĐi qua...trăm suối ngàn khevẫn chưa tìm được đường về cội duyên

  • NGUYỄN VĂN QUANGNgười cúng vong linh cúi đầu khấn lạyNgười đốt vàng mã cho quỷ nhảy múaTiếng cười tiếng khóc tranh giành ngọn lửaLòng tro như máu chuyển mặt đen bầm

  • TRẦN TỊNH YÊNĐi qua dòng sông phù sa bật khóc. Dưới chânnấm độc gỗ đá chiêm bao.Bước xuống nhân gian làm người trần thếNhặt nghìn giọt lệ thả qua kiếp người

  • LÊ VĨNH THÁI...tìm ảo ảnh hào quang của chiếc đèn dầuchân lý ẩm mốc trăng mờ tỏ cũng là trăng...

  • LGT: Những dòng thơ này có một điều khác những dòng thơ khác là chúng được viết giữa những bản tin thời sự, giữa những cảnh quay hay những phút bất chợt im lặng ở phần hậu kỳ truyền hình... Những dòng thơ lắng nghe mình dặn mình, nghe tim mình rung lên giữa những ngày chưa đến, chưa qua và những ngày đã cũ, một cái gì đó rất xa ở thế giới này... Tất cả, đó là một cái gì đó rất thật như cuộc đời này, như thơ của những người làm báo.

  • một ngón ma thuậtmột ngón im lặngmột ngón kiếp trướcmột ngón đốm lửamột ngón tàn tro

  • Người con gái đã quay lưng và bước điNơi ấy tôi ngồi trong bóng chiềuGẩy tình tang lên cây đàn cũ

  • Có thể anh quay đivà khóctrong ngày em trở về…

  • Tháng 5một đêm hè nóng bỏngmặt đất gập ghềnh mặt trăng như con thuyền treo ngượctôi nhận một cái hônrồi ngỗ nghịch cười vang 

  • Viết cho Khang

  • Bên thềm mưa khoan nhặtNhững hạt mưa trong vắtMà khơi lắm nỗi niềm!

  • Cung đàn xưalắng vào tim thầm lặngbên em bao lần giữa Huế rồi xacâu Lý mười thương nghe sao mà thương quá!đưa ai về Vỹ Dạ, Kim Long…

  • Mỗi mùa hè con trở về thăm mẹMẹ tuổi cao như trái chín trên cây

  • Đường vô “bỉ ngạn” xanh rìCái đêm hôm ấy đêm gì, em ơi!Vầng trăng Đại nội bên trờiNghiêng soi mờ tỏ mặt người đế vương…

  • 17 tháng 6 ngày của ChaCon viết bài thơĐề lên bia mộĐất đã khô mà tim conVẫn ướt!Tháng năm dài Cha ở nơi mô?!

  • Ta dìu em đi về giữa yêu thương.Thoang thoảng trong gió hương hoa đồng cỏ nội.

  • Hàng chục năm xa quêNay lại vềăn bát cơm quêcủa mẹ

  • đêm miên man nắng hạtừng lớp phượng hồng lá vàng lót dưới chân emcả trong cơn mơ cũng có tiếng ve gọi mùa gay gắtmà anh dịu êm hiền hoà như đấtem tựa vào vồng ngực căng mềm như gối cưới tân hôn