Sợi dây

14:30 11/01/2010
HỒNG HOANGBữa ăn sáng ở phòng chờ xuất viện đã đến hồi kết, mọi người dự cuộc vẫn lưu luyến.Trước khi vào điều trị ở bệnh viện tâm thần này họ đều là những thành viên tốt của xã hội.

Chỉ vì sức khỏe của họ đã không chịu nổi lòng tốt của chính họ, nên đâu đấy trong sự thái quá của ý chí họ đã bị bệnh tâm thần. Nhưng đó là chuyện cũ kỹ, chuyện của trước kia, còn bây giờ đây thì ổn cả rồi.

Ngày hôm nay có bẩy người tập trung ở căn phòng này, với chứng chỉ sức khỏe đã tốt, tâm thần đã trở lại bình thường. Trong bầu không khí vui chung hồ hởi, tất cả những cái mắt vui vẻ nhìn nhau tin tưởng.

Bỗng có một người nói:

- Tôi có tiền đấy.

Một người nói “Thế à”, một số khác nói “Hay lắm”. Thấy vậy người vừa nói đó lại nói to hơn, như hô một khẩu lệnh:

- Tôi… có… tiền đây!

Cả nhóm người cùng ngơ ngác một chút. Trong nhóm có tiếng trả lời cũng to như thế:

- Hay lắm, gọi bia Tiger gọi thêm đồ nhắm, chúng ta tiếp tục bữa ăn sáng. Thưa các bạn, chúng ta nối dài ra cái vui vẻ này.

Thật đúng là cho dù ở đâu thì hễ có tiền là niềm vui có thể được kéo dài thêm ra, và dài cho tới khi người nói câu “Tôi có tiền đấy” lại tự nhiên đứng lên giữa cuộc tiệc hét to tướng:

- Thôi chết rồi !

Thấy mọi người mãi vui vẻ không để ý mấy, ông ta bèn hét to hơn:

- Thôi… chết … tôi rồi!

Bây giờ thì cả nhóm người mới lại ngơ ngác một chút giống như lúc trước. Người đã bừng tĩnh hô to “Hay lắm gọi bia Tiger…” thì bây giờ hô to hỏi lại:

- Này bạn có tiền kia! Chết rồi cái gì đấy?

Người có tiền trả lời toáng lên:

- Hết tiền của tôi rồi!

Thấy cả nhóm người lại im lặng ông ta lại hét to hơn một lần nữa:

- Hết tiền của tôi rồi!

Cả nhóm người vẫn im lặng, có vẻ như lờ đi. Trong sự lờ đi chung ấy, có tiếng nói nghe rất rõ: “Đề nghị mọi người trật tự”. Và tất cả đã trật tự ngay. Ước chừng trật tự kéo dài được độ ba mươi giây. Kế liền đó là một người khác đứng lên, ông này là bạn của ông vừa yêu cầu mọi người trật tự. Hai người này cùng quê, cùng vào viện tâm thần một ngày nhưng ở khác buồng. Hôm nay họ lại cùng xuất viện để tái hòa nhập vào xã hội.

Ông ta đứng giữa đám đông, để một tay trân trọng lên ngực nói:

- Thưa các bạn đồng bệnh… có cuộc vui nào không có kết thúc, hỏi?

Thấy không ai trả lời được, ông hạ giọng xuống nói âu yếm:

- Chúng ta sẽ sống có ý nghĩa hơn nếu chúng ta biết mở ra liên tục những cuộc vui, không chỉ cho riêng ta mà cho cả mọi người. Thưa các bạn một khi ta biết tổ chức, ta sẽ có tất cả. Phải không các bạn?

Trong đám đông nổi lên những tiếng xầm xì: Tay này khá đấy, tay này cũng văn chương lắm đấy.

Kệ cho mọi người xì xầm, ông ta dùng cái tay đang đặt sẵn lên ngực từ trước, tự vỗ liên hồi vào chỗ trái tim rồi nói tiếp:

- Thưa các bạn, như tôi đã nói với các bạn, cuộc vui nào cũng có lúc kết. Chúng ta nên kết bữa ăn sáng ở đây và theo tớ (bỗng nhiên lại tớ) mở ra cuộc vui không cần tiền, chỉ cần một viên phấn. Điều quan trọng là phải có quyết tâm cao, đoàn kết nhất trí cao. Thế nào các bạn, đồng ý với tớ chứ?

Tất cả đều đã quyết tâm và nhất trí cao. Ông đang nói lại tiếp tục nói:

- Nào nữ đồng chí đứng gần cửa, ra ngay phòng trực ban xin một viên phấn vào đây.

Chỉ một loáng sau ông ta có phấn trong tay. Ông yêu cầu tất cả cùng chung sức, chung lòng thu dọn mặt bằng cho thoáng. Ông lấy phấn vạch một đường thật rõ xuống sàn xi măng rồi nói:

- Tất cả chúng ta sẽ cùng nhau chui qua sợi đây này. Ai chui qua được người đó sẽ có danh dự cao quý nhất.

Hôm nay có vị khách trên Bộ đến thăm, bà viện trưởng đã mời vị khách quý thăm hỏi nhóm người đã lành bệnh ở phòng chờ xuất viện.

Tới nơi mọi người và vị khách đều ngạc nhiên khi thấy cả nhóm lành bệnh ấy đang ngồi trên sàn với đủ dáng vẻ: ôm đầu, tựa gối, trán nhăn, mắt nheo, trông rất suy tư, mà chóp mũi của ai ai cũng máu toe toét lẫn với vệt bụi phấn trắng.

Cái ông bầy ra trò chơi chui qua dây vẽ, đã đàng hoàng tự đứng ra thay mặt mọi người tiếp đón và trình bày hoàn cảnh. Vị khách thấy có buồn cười, nhưng vẫn vỗ vai ông ta khen: “Khá”. Còn bà giám đốc lo lắng nhìn vị khách quý trên Bộ. Bà biết không thể cho bệnh nhân ra viện với cái mũi bê bết máu như thế. Vị khách quý cũng biết. Nhưng ông hiểu khác, ông an ủi bà: Đồng chí đừng lo, không sao cả, bây giờ chúng ta chỉ cần chữa mũi thôi. Giờ đây những người đó đã biết suy nghĩ cả rồi, đồng chí cứ tập trung họ ở đây điều trị mũi cho tốt rồi xuất viện luôn. Chúng tôi vẫn ghi nhận thành tích của Viện đồng chí.

Thuốc mỡ ngoại nhập làm lành da rất mau những cái mũi mài xuống sàn xi măng sẽ được liền da ngay sau lúc bôi thuốc chỉ chừng độ hai giờ đồng hồ. Điều quan trọng là những vị đó phải ngừng ngay việc rủ nhau chui qua sợi dây vẽ kể từ khi mũi đã được bôi thuốc.

Một tuần qua rồi đấy, bẩy cái mũi kia vẫn tóe máu. Bà viện trưởng nghĩ ngợi lung lắm. Rồi có một buổi chiều bỗng bà cười to một mình và nói một mình “Hay lắm”. Chồng bà không hiểu, ông hỏi bà:

- Gì thế mình?

Bà trả lời:

- Họ phải chui qua cái dây mình ạ!

Ông nhướng cao cặp lông mày đợi xem có chuyện gì? Bà chỉ cười nói một mình “Hay lắm, hay lắm”. Nhưng bà cũng nhìn ông và cũng hiểu ông chưa hiểu bà. Bà nói:

- Mình ở chuyên môn khác không hiểu được đâu, phải có cùng tầm cỡ tư duy với họ mình ạ.

Sáng hôm sau trong phòng chờ xuất viện của bệnh viện tâm thần có tiếng hoan hô reo hò huyên náo: “Thủ trưởng sáng suốt, thủ trưởng sáng suốt, thủ trưởng sáng suốt…”

Thì ra bà viện trưởng đã đích thân trèo thang vạch ngang trần nhà một sợi dây vẽ khác.

H.H.
(119/01-99)




 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • TRẦN HẠ THÁP1/ Trong một lần lên Tây nguyên đã lâu... Câu chuyện dọc đường vẫn làm tôi thao thức mãi. Đấy là lần xe hỏng. Lùi lại Quy Nhơn hoặc tiến tới thị xã Plây Ku đều phải mất nhiều tiếng đồng hồ. Bấy giờ, chỉ mới tắt mặt trời nhưng không hy vọng tiếp tục cuộc hành trình. Mọi hành khách đành phải qua đêm ở lưng chừng đèo An Khê...

  • NGUYỄN XUÂN HOÀNGĐêm dường như đã xuống từ lâu lắm. Chỉ nghe lao xao tiếng nước suối chảy như một khúc đàn cầm. Nguyễn ngồi một mình trong thư phòng. Đôi cánh tay dài quá gối để hờ hững lên thành ghế tựa được làm từ mây rừng Côn Sơn. Ông hướng đôi mắt sâu thẳm nhìn xoáy vào bóng rừng chập chùng một màu đen nhức mắt. Xa lắc trên cao vầng trăng thượng huyền nhỏ và mỏng như một nét mày duyên nợ.

  • VÕ THỊ XUÂN HÀTặng cậu tôiTập truyện thứ X bộ truyện "Những trang viết lạ" vừa phát hành, nhiều người đã gọi điện đến hỏi, cái truyện ngắn "Chuốc mấy nậm trường" moi ở đâu ra vậy? Tác giả Trần Sao là ai vậy? Nghe chừng có vẻ là tay viết trẻ mới xuất hiện? Hay thằng cha nhà văn nào chán đời núp bóng tên con để xả sú?

  • HOÀNG NHẬT TUYÊN(Chùm truyện ngắn mini)

  • PHẠM XUÂN PHỤNG(Tặng Hoạ sĩ Trần Hữu Nhật)Hắn là một hoạ sĩ.Gay cấn hơn, hắn còn là một hoạ sĩ trẻ!

  • XUÂN ĐÀIChúng tôi làm việc cho ông Gofhua-Marino đến nay đã là 12 năm 3 tháng. Ông người Mỹ này tuyển người không giống ai. Quảng cáo vỏn vẹn có mấy dòng trên báo: Cần hai chuyên viên giúp việc, tuổi từ bốn lăm đến năm lăm, viết và nói tiếng Anh, tiếng Pháp, thông thạo...

  • HƯƠNG LAN(Tặng mẹ)Mẹ tôi mất trong một lần sinh khó. Mấy tháng sau, đứa em gái bất hạnh của tôi cũng không sống nổi vì thiếu sữa mẹ. Năm ấy tôi mới được sáu tuổi. Rồi thầy tôi (tôi gọi cha bằng thầy) đi thêm bước nữa. Cũng như những phụ nữ muộn chồng khác, người mẹ kế của tôi tính tình luôn cau có khó chịu, hình như đó là tâm lý chung của họ.

  • NGUYỄN TRƯỜNGMưa. Màn mưa giăng giăng trắng đục cả bầu trời. Mưa dầm dề suốt tháng không có lấy một ngày tạnh ráo.Trong ngôi nhà gỗ ba gian tối tăm ẩm ướt những giọt nước mưa từ nóc cứ men theo đám rui mèn đã rũ mục rơi tí tách xuống nền nhà thành từng đám loang lổ nom đến chối mắt.

  • NGUYỄN KHẮC PHÊSân ga ngày giáp Tết đông đúc và huyên náo khác thường. “Tàu S3 xin đường rồi!” Tiếng ai đó thốt lên. Thế là đám người trên sân ga như được tiêm thuốc kích thích. Trước hết là các chàng xe thồ, xích lô, rồi người đưa kẻ đón chạy qua chạy lại, í ới gọi nhau.

  • NGUYỄN THỊ LÊ NA Chiếc Suzuki chồm lên trên con dốc ngoằn nghoèo ghồ ghề đất đá. Người đàn ông cố giữ lấy tay lái dù vậy vẫn không tránh khỏi quệt vào đám cây cỏ dại ven đường. Xe chạy chậm dần và dừng hẳn trước ngôi nhà tranh thấp lè tè nép bên ngọn đồi heo hút. Người đàn ông khoác chiếc túi xách căng phồng rồi đi thẳng vào nhà vừa lúc ánh chiều sắp tắt.

  • VIỆT HÙNGChuyện ghen tuông của phụ nữ ư? Có gì lạ đâu nhỉ? Vậy mà lúc nào cũng có thể trở nên những câu chuyện thời sự nóng hổi. Người ta túm năm tụm bảy; người ta quên ăn quên uống, quên cả công việc, nhiều khi cũng chỉ để ngồi mạn đàm tào lao quanh chuyện ghen bóng gió của ả A  hoặc ả B nào đó.

  • NGUYÊN QUÂN                             Chiếc roi mây lên nước thời gian bóng loáng, vẫn im lìm trên vách tường ố vàng màu vôi cũ. Chính sự im lìm của nó đã vô tình làm hằn lên số phận tôi một chuỗi dài bấp bênh cay đắng... Thầy ơi! nếu ngày xưa thầy cứ nhẫn tâm quất xuống, dù chỉ một roi thôi thì giờ đây cuộc đời đâu thể quất lên người con lắm vết đau xé bầm tím...

  • DƯƠNG QUYẾNHuệ là một hoa khôi. Đài các, cao sang, quí tộc, tài năng, giàu có và hoang dã. Đó là nét đẹp trời sinh ban phát cho nàng.Huệ học rộng, đủ chất "cầm kỳ thi họa". Bốn môn cổ xưa ấy, môn nào Huệ cũng xuất sắc. Cô đỗ hai bằng đại học sử học, vi tính. Ngoài ra, cô còn đoạt luôn một bằng tiếng Anh tại Anh Quốc.

  • VŨ QUỲNH HƯƠNGLGT: Vũ Quỳnh Hương, tên thật là Nguyễn Vũ Quỳnh Hương, sinh năm 1957 tại Huế, hiện sống và làm việc tại San Jose, California (Hoa kỳ), đã có nhiều sáng tác thơ, văn trên các tạp chí Văn, Văn học và nhiều tuyển tập thơ văn ở hải ngoại. Tiêu biểu trong số đó là CUNG THỨC CÙNG THƠ MỘNG (thơ, in chung với Trân Sa, Lê Thị Huệ), MIỀN VĨNH PHÚC (truyện vừa)...

  • TRẦN THÙY MAIChúng tôi đến bản Tok, trời đã quá trưa. Người bản làm nương chưa về.. Dưới giàn bí, cô gái bản nằm ngủ hồn nhiên trên chiếc võng.

  • HỒNG NHU1.Ở độ cao ngọn núi trên một nghìn mét này, trong rừng sâu có lẽ chưa ai bước chân tới, dưới gốc một cây trâm già to cỡ hai người ôm tỏa bóng vòm hình thang chéo mỗi khi mặt trời chiếu thẳng góc, có một túp lều nhỏ lợp bằng tranh săng đã cũ trông như một cái nơm úp chụp xuống đất.

  • TRẦN THÙY MAIKhi mới vào tu học, tôi được giao chăm sóc vườn hoa trước chùa. Tên vườn là Vô Ưu, nghĩa là không phiền não. Vậy mà tôi đã bắt đầu ưu phiền từ đó. Tiết mạnh xuân, thầy tôi cho dựng thêm mấy nếp nhà cỏ men hồ. Đệ tử dạo này đã hơn mười người, phải có chỗ để tĩnh tâm, tụng niệm. Mỗi nếp nhà được đặt một cái tên. Nhà tôi ở ngay bên khóm hoa súng tím, gọi là Lăng Hoa Cốc.

  • DƯƠNG ĐỨC KHÁNHCho đến thời buổi này, cái chợ làng Thanh vẫn đông một khúm lèo tèo dưới tán cây sen cổ thụ vào buổi chiều xế. Vẫn làng tàng, xập xệ như cái tên gọi xưa nay: Chợ Kệ!. Cái tên chẳng ăn nhập gì đến tên làng, tên đất nhưng nó gắn liền với bản chất xuề xòa, nhân hậu của những lớp người quê bao đời nghèo khó.

  • LINH CHI         Quê Hoàng, một làng quê chiêm trũng miền Trung, đẹp và yên bình. Hoàng rất yêu quê nhà không chỉ bởi vì đó là nơi chôn nhau cắt rốn, mà bởi đó còn là nơi chắp cánh cho những ước mơ hoang tưởng non nớt thuở xa xôi của Hoàng.

  • NGUYÊN QUÂNNhững buổi chiều nắng ráo, gã thường ra ngồi ở đây, dọc theo hai triền sông, nở đầy những bông hoa dại - loài hoa vươn dài, xòe những chiếc lông màu tím như cái đuôi chồn. Trong bóng chiều dần dần ngả màu tối, gã vẫn ngồi ngắt từng cánh... từng cánh hoa ném xuống dòng sông.