Sợi dây

14:30 11/01/2010
HỒNG HOANGBữa ăn sáng ở phòng chờ xuất viện đã đến hồi kết, mọi người dự cuộc vẫn lưu luyến.Trước khi vào điều trị ở bệnh viện tâm thần này họ đều là những thành viên tốt của xã hội.

Chỉ vì sức khỏe của họ đã không chịu nổi lòng tốt của chính họ, nên đâu đấy trong sự thái quá của ý chí họ đã bị bệnh tâm thần. Nhưng đó là chuyện cũ kỹ, chuyện của trước kia, còn bây giờ đây thì ổn cả rồi.

Ngày hôm nay có bẩy người tập trung ở căn phòng này, với chứng chỉ sức khỏe đã tốt, tâm thần đã trở lại bình thường. Trong bầu không khí vui chung hồ hởi, tất cả những cái mắt vui vẻ nhìn nhau tin tưởng.

Bỗng có một người nói:

- Tôi có tiền đấy.

Một người nói “Thế à”, một số khác nói “Hay lắm”. Thấy vậy người vừa nói đó lại nói to hơn, như hô một khẩu lệnh:

- Tôi… có… tiền đây!

Cả nhóm người cùng ngơ ngác một chút. Trong nhóm có tiếng trả lời cũng to như thế:

- Hay lắm, gọi bia Tiger gọi thêm đồ nhắm, chúng ta tiếp tục bữa ăn sáng. Thưa các bạn, chúng ta nối dài ra cái vui vẻ này.

Thật đúng là cho dù ở đâu thì hễ có tiền là niềm vui có thể được kéo dài thêm ra, và dài cho tới khi người nói câu “Tôi có tiền đấy” lại tự nhiên đứng lên giữa cuộc tiệc hét to tướng:

- Thôi chết rồi !

Thấy mọi người mãi vui vẻ không để ý mấy, ông ta bèn hét to hơn:

- Thôi… chết … tôi rồi!

Bây giờ thì cả nhóm người mới lại ngơ ngác một chút giống như lúc trước. Người đã bừng tĩnh hô to “Hay lắm gọi bia Tiger…” thì bây giờ hô to hỏi lại:

- Này bạn có tiền kia! Chết rồi cái gì đấy?

Người có tiền trả lời toáng lên:

- Hết tiền của tôi rồi!

Thấy cả nhóm người lại im lặng ông ta lại hét to hơn một lần nữa:

- Hết tiền của tôi rồi!

Cả nhóm người vẫn im lặng, có vẻ như lờ đi. Trong sự lờ đi chung ấy, có tiếng nói nghe rất rõ: “Đề nghị mọi người trật tự”. Và tất cả đã trật tự ngay. Ước chừng trật tự kéo dài được độ ba mươi giây. Kế liền đó là một người khác đứng lên, ông này là bạn của ông vừa yêu cầu mọi người trật tự. Hai người này cùng quê, cùng vào viện tâm thần một ngày nhưng ở khác buồng. Hôm nay họ lại cùng xuất viện để tái hòa nhập vào xã hội.

Ông ta đứng giữa đám đông, để một tay trân trọng lên ngực nói:

- Thưa các bạn đồng bệnh… có cuộc vui nào không có kết thúc, hỏi?

Thấy không ai trả lời được, ông hạ giọng xuống nói âu yếm:

- Chúng ta sẽ sống có ý nghĩa hơn nếu chúng ta biết mở ra liên tục những cuộc vui, không chỉ cho riêng ta mà cho cả mọi người. Thưa các bạn một khi ta biết tổ chức, ta sẽ có tất cả. Phải không các bạn?

Trong đám đông nổi lên những tiếng xầm xì: Tay này khá đấy, tay này cũng văn chương lắm đấy.

Kệ cho mọi người xì xầm, ông ta dùng cái tay đang đặt sẵn lên ngực từ trước, tự vỗ liên hồi vào chỗ trái tim rồi nói tiếp:

- Thưa các bạn, như tôi đã nói với các bạn, cuộc vui nào cũng có lúc kết. Chúng ta nên kết bữa ăn sáng ở đây và theo tớ (bỗng nhiên lại tớ) mở ra cuộc vui không cần tiền, chỉ cần một viên phấn. Điều quan trọng là phải có quyết tâm cao, đoàn kết nhất trí cao. Thế nào các bạn, đồng ý với tớ chứ?

Tất cả đều đã quyết tâm và nhất trí cao. Ông đang nói lại tiếp tục nói:

- Nào nữ đồng chí đứng gần cửa, ra ngay phòng trực ban xin một viên phấn vào đây.

Chỉ một loáng sau ông ta có phấn trong tay. Ông yêu cầu tất cả cùng chung sức, chung lòng thu dọn mặt bằng cho thoáng. Ông lấy phấn vạch một đường thật rõ xuống sàn xi măng rồi nói:

- Tất cả chúng ta sẽ cùng nhau chui qua sợi đây này. Ai chui qua được người đó sẽ có danh dự cao quý nhất.

Hôm nay có vị khách trên Bộ đến thăm, bà viện trưởng đã mời vị khách quý thăm hỏi nhóm người đã lành bệnh ở phòng chờ xuất viện.

Tới nơi mọi người và vị khách đều ngạc nhiên khi thấy cả nhóm lành bệnh ấy đang ngồi trên sàn với đủ dáng vẻ: ôm đầu, tựa gối, trán nhăn, mắt nheo, trông rất suy tư, mà chóp mũi của ai ai cũng máu toe toét lẫn với vệt bụi phấn trắng.

Cái ông bầy ra trò chơi chui qua dây vẽ, đã đàng hoàng tự đứng ra thay mặt mọi người tiếp đón và trình bày hoàn cảnh. Vị khách thấy có buồn cười, nhưng vẫn vỗ vai ông ta khen: “Khá”. Còn bà giám đốc lo lắng nhìn vị khách quý trên Bộ. Bà biết không thể cho bệnh nhân ra viện với cái mũi bê bết máu như thế. Vị khách quý cũng biết. Nhưng ông hiểu khác, ông an ủi bà: Đồng chí đừng lo, không sao cả, bây giờ chúng ta chỉ cần chữa mũi thôi. Giờ đây những người đó đã biết suy nghĩ cả rồi, đồng chí cứ tập trung họ ở đây điều trị mũi cho tốt rồi xuất viện luôn. Chúng tôi vẫn ghi nhận thành tích của Viện đồng chí.

Thuốc mỡ ngoại nhập làm lành da rất mau những cái mũi mài xuống sàn xi măng sẽ được liền da ngay sau lúc bôi thuốc chỉ chừng độ hai giờ đồng hồ. Điều quan trọng là những vị đó phải ngừng ngay việc rủ nhau chui qua sợi dây vẽ kể từ khi mũi đã được bôi thuốc.

Một tuần qua rồi đấy, bẩy cái mũi kia vẫn tóe máu. Bà viện trưởng nghĩ ngợi lung lắm. Rồi có một buổi chiều bỗng bà cười to một mình và nói một mình “Hay lắm”. Chồng bà không hiểu, ông hỏi bà:

- Gì thế mình?

Bà trả lời:

- Họ phải chui qua cái dây mình ạ!

Ông nhướng cao cặp lông mày đợi xem có chuyện gì? Bà chỉ cười nói một mình “Hay lắm, hay lắm”. Nhưng bà cũng nhìn ông và cũng hiểu ông chưa hiểu bà. Bà nói:

- Mình ở chuyên môn khác không hiểu được đâu, phải có cùng tầm cỡ tư duy với họ mình ạ.

Sáng hôm sau trong phòng chờ xuất viện của bệnh viện tâm thần có tiếng hoan hô reo hò huyên náo: “Thủ trưởng sáng suốt, thủ trưởng sáng suốt, thủ trưởng sáng suốt…”

Thì ra bà viện trưởng đã đích thân trèo thang vạch ngang trần nhà một sợi dây vẽ khác.

H.H.
(119/01-99)




 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • LÊ THỊ KIM SƠN

    Đừng có cười nữa, đừng có cười nữa mà. - Lời nói nửa như van nài, nửa như ra lệnh của Thy làm cho cơn cười ngặt nghẽo của Kha trở nên im bặt.

  • NGUYỄN VĂN UÔNG

    Không biết cái tục thờ ngài đội Cóc ở làng ấy xuất phát từ bao giờ. Có người bảo là chỉ mới hơn trăm năm trở lại đây, khi làng thỉnh tôn tượng tự nhiên của ngài vào an vị trang nghiêm trong gian đầu tả nội đình, hướng mặt nhìn bao quát tiền đường, nơi mỗi kỳ tế tự, các bô lão lễ bái hiến tế, cung nghinh long thần thổ địa.

  • NGUYÊN QUÂN

    Gã đi dọc dãy hành lang của tầng năm, cái hành lang dài hun hút gần như không còn chút ánh sáng nào sót lại, ngoài chút mơ hồ xanh lẻo trên cái mặt số lân tinh của chiếc đồng hồ đeo tay. 0 giờ, đã qua thêm ngày nữa, một ngày trong mười lăm ngày về ẩn trú ở thành phố bên chân biển cả.

  • PHẠM DUY NGHĨA   

    Chẳng gì thú bằng đón bão trên đại ngàn, thằng bé nhận ra điều đó từ ngày đem đàn dê lên núi cao.

  • VĨNH QUYỀN

    Nước loạn, sứ quân nổi lên cát cứ khắp nơi. Động chủ họ Trương ngủ mơ rồng vàng. Đám văn nhân môn khách quả quyết điềm lành, ứng chân mạng đế vương, thống nhất thiên hạ.

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG

    Dưới cơn mưa sơn cước tầm tã, Hòn Đá Thiêng cheo leo bên sườn núi tự thiên thu kể cho già bản Thào A Phạ nghe, chuyện rằng:

  • NGUYỄN THỊ THANH LƯU

    Tôi chìa cuốn sách đã mở sẵn trang lót bìa ngập ngừng đưa cho ông nhà văn tuổi ngũ tuần đang cúi đầu trên những chồng sách mới tinh đợi kí.

  • ĐẶNG MINH CHÂU

    Làng đang tẻ, tẻ muốn chết được. Vì chẳng có chuyện gì ồn ào để có cớ tán gẫu với nhau.

  • PHẠM NGỌC TÚY

    Bà Mận tháo cái giỏ trên vách xuống. Hôm nay có nắng bà định ra vườn hái ít trái đậu vào kho; đậu la ve ở miền cao thường trồng sớm do không lo có lụt.

  • TRU SA

    Tôi lấy bao thuốc ra và rút thêm một điếu. Tôi rít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Khói thuốc bay thành một vệt dài, uốn éo hồi lâu rồi từng lớp rã ra, tan biến vào khoảng không.

  • TRẦN BĂNG KHUÊ

    1.
    Mỗi buổi sáng thức dậy tôi đều thấy mình bị nhốt trong những chiếc hộp giả lập quen thuộc. Tôi sung sướng thụ hưởng và có nguy cơ thích thú ngày một rõ rệt đến độ không muốn [không còn] bất kỳ [ys][thức] rời bỏ nào hoặc tìm kiếm cơ hội rời bỏ cùng với những câu trả lời phiến diện cho riêng bản thân tôi về sự tồn tại, về hình hài của vũ trụ này.

  • NGUYỄN THỊ THANH LƯU

    Đó là bức ảnh bán khỏa thân của một phụ nữ trạc ngoại tứ tuần, được chụp theo trào lưu “tự sướng” trong không gian chật chội của một phòng tắm nhỏ, lổn nhổn khăn khố đủ màu, rất đặc trưng cho kiểu nhà tắm nhõn vài mét vuông nhưng kiêm đủ chức năng phòng vệ sinh chung cho cả gia đình ở các đô thị lớn của Việt Nam.

  • VŨ THANH LỊCH

    Làng mở hội lớn. Năm năm một lần. Người thập phương dồn về không biết bao nhiêu mà kể.

  • NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH

    Ra khỏi quán cà phê một đoạn, tôi bước chậm lại. Gió đêm từ mặt sông hắt lên lành lạnh. Lần tay vào túi áo mới hay gói thuốc lá lúc nãy còn bỏ quên trên bàn, tôi vội quay về quán.

  • LÊ HÙNG VỌNG
                Tặng D.

  • AN PHÚ

    Trong không gian yên ắng của ngọn đồi, trên bầu trời không còn ngôi sao nào đêm nay, chỉ có những giọt mưa lả tả, gió và lớp rêu mờ lám xám bên bức tượng.

  • NHỤY NGUYÊN

         Truyện ngắn

  • ĐINH PHƯƠNG

    Khi tôi mười ba tuổi. Lần đầu tiên tôi nói với mẹ “Đừng rơi về phía bóng tối”. Mẹ không hiểu tôi. Bà không biết tôi đang diễn tả điều gì. Mẹ nhìn tôi đầy ngờ vực và cười khẩy.

  • LÊ HƯNG TIẾN

    Tự thức
    (Quý tặng nhà thơ Đinh Thị Như Thúy)

  • TRẦN BẢO ĐỊNH   

    1.
    Trường gà Bến Nghé vắng lặng từ rất lâu sau trận tử chiến giữa Kim Ô và Nhật Nguyệt. Đông Định Vương thẫn thờ đứng nhìn bầu trời Gia Định chớm vào tiết xuân, mùi máu gà vương vãi đấu trường hắt hơi theo gió khác chi mùi máu chiến binh ở chốn sa trường.