VÕ CÔNG LIÊM
Bất cứ là văn, thơ hay biên khảo, ký sự… nói chung là viết.
Nhưng viết gây ra từ ý thức nhận biết, một cảm thức sâu lắng của tinh hoa hoặc một cái gì thốt ra từ miệng lưỡi là khả năng hiểu biết tốt đến với chúng ta về thế giới mới của ngữ ngôn; là những gì trung thực, và những gì có tính chất thiết thực văn chương con người, đấy là thật; dẫu ý tứ nào đều là tiến trình tư duy, nó không kinh qua của khả năng đơn giản tự nhiên, nhưng nó ngoài những gì khả năng của cấu trúc, dàn dựng trực tiếp hay gián tiếp, bởi, kỹ thuật của viết lách - A deeper understanding of pristine or primary orality enables us better to understand the new world of writing, what it truly is and what functionally literate human beings really are; beings whose thought processes do not grow out of simply natural powers,but; out of these powers as structured, directly or indirectly, by; the technology of writing.
Vậy viết là gì? Là diễn cảm một ý thức trọn vẹn qua suy tư hay viết/trình bày các ý tưởng một cách có ý thức hơn/ writing restructures consciousness. Viết là có một sự chuyển hóa ý thức nơi con người. Viết là thiết lập những gì được gọi chung là ‘ngữ cảnh tự do/ context-free’ của ngữ ngôn hay gọi một cách hiện đại hơn là ‘tự chủ thuyết trình/ autonomous discourse’, là kiểu thức của lý luận hay tham luận, là vượt ra khỏi qui chế khác để ‘thành hình’ bằng ngữ ngôn của tiếng nói, khởi từ miệng lưỡi (primary orality); một ứng xử tiên đoán trước hoàn cảnh. Nói rộng ra văn chương vấn đáp là thốt ra từ cửa miệng, là tiếng nói không có văn bản (textual) không ngọn ngành (source) mà chỉ là tiếp dẫn (channel). Thí dụ: Sấm truyền của Trạng Trình không thể tin cậy bởi nó thốt ra bằng miệng, coi như mượn tiếng thay lời cho thượng đế. Tiếng nói đó như thể sách-nói ‘the book says’ chớ nó không để lại một tác động về sau, có thể sai lệch phần nào qua từng thời kỳ của truyền khẩu. Viết là ‘chứng thư’ giữa miệng lưỡi và văn chương orality and literary. Đó là lý do tại sao miệng đọc được ngưỡng mộ ngang hàng với viết lách. Bởi, hành văn trên miệng như hành văn trên giấy viết: một bên nghe qua để biết (knowing), một bên đọc lên để nhận biết (acknowledge) tức ý thức. Loại ‘biết’ được liệt vào văn chương truyền khẩu khác với văn chương bài bản. Thí dụ khác: ký sự hay phóng sự là hành văn kể chuyện (cũ, mới) từ cửa miệng ra chữ viết chớ thực ra nó không phải là sáng tạo hay sáng tác để thành văn; nó chẳng để lại một dấu tích lịch sử văn học, dù rằng, diễn đạt ‘chuyện kể’ qua chữ nghĩa cho thêm phần linh động hoặc chuốc vót con chữ để ‘thần thánh hóa’; tựu chung trở nên không thực với hoàn cảnh mà trở nên sáo mòn, không ngoài những gì đơn giản của khả năng tự nhiên. Cho nên kể đúng, viết đúng là thực, ‘pha chế’ là giả tạo nhất là viết thành văn. Vô hình chung thực, giả khó định lượng, dù có chứng từ nhưng không lấy đó làm cầu chứng văn bản. Ký sự là kể chuyện để thành chuyện. Nó tợ như chuyện kể đời xưa bằng miệng (verbal), có khi văn tục, có khi văn phạm gây thêm hào hứng, chớ chẳng phải là điển tích hay điển cố của sự việc đưa ra.
Viết là nói lên thảm trạng bi đát của đời, viết là phi thực xếp đặt cái bên ngoài của trí tuệ mà hiện thực chỉ có thực trong trí tuệ. Viết là phá hủy ký ức, bởi những gì người ta thường dùng để viết là điều sẽ trở nên cẩu thả hay quên (forgetful). Một lý do khác phụ thuộc vào ngọn nguồn bên ngoài cho những gì thiếu hụt nguồn cơn tự sự bên trong. Hoạt cảnh đó trở nên bi thảm của văn chương (tragedy of literary). Nhớ cho điểm này: một văn bản đã viết là cơ bản giản đơn không trách cứ - a written text is basically unresponsive. Với lý giải chính đáng thời không cần phải lấy chứng từ để nói lên nhận biết. Ngữ cảnh đó trái với qui ước của văn chương. Viết là độc lập giữa người viết và người đọc; là đạt tới chân tướng của văn chương: văn, thơ, kịch… trọng sự thật hơn là dựng chuyện. Đôi khi nghịch lý nằm trong sự kiện, viết hay nói là phản ảnh hoàn cảnh xã hội, con người và lịch sử là ‘chứng nhân’, là hình ảnh của thái độ nghiêm khắc và kiên cố, một hiện hữu tại thế, tái phục hồi sự cam go của nó và đặt địa vị nó vào sự khác biệt trong cái vô hạn hữu cuộc đời đang sống giữa người viết và người đọc, mới làm nên sự thật.
Viết là một kỹ thuật/ Writing is a technology cho những gì bên trong và bên ngoài cuộc đời, một kỹ thuật lạ là tạo cho mình nét đặc thù trong cách suy diễn; đấy là chứng cớ đã bắt gặp trên các mạng lưới văn chương ngày nay, là đang viết những gì đã có bên trong (interiorized writing) mà nó có đôi phần tương quan ở chính mình. Viết hẳn nhiên là kỹ thuật, tuy nhiên viết là một trong những cách gần như quyết liệt của một trong ba kỹ thuật viết: là giảm thiểu tính cường điệu để đi tới cái trầm lắng không gian (quiescent space), tách ra khỏi ngữ ngôn thông thường trong cuộc sống mà viết lên những từ ngữ có thể xem đó là sống thực, là tồn lưu nhân thế. Đấy là viết thực, viết sòng phẳng là sáng tạo mới. Viết là ngón nghề tuyệt hảo - writing is completely artificial. Không còn cách nào để viết cho ra tự nhiên hơn.
Con người là một cảm thụ hiện hữu đó là bản chất của con người trong mọi thứ thuộc văn hóa, có khi, điều này không những chỉ thuộc về triết học hay tâm lý học mà đôi khi thương tổn đến khoa ăn nói. Bởi, có thể là: nói hay kể không chừng là ‘khẩu nghiệp’. Không! nói là ý thức hiện thực cuộc đời nhưng cũng đem lại một ý thức tốt đẹp, hiểu biết nhiều trong ý thức mới chớ không bị chìm đắm trong vô thức. Nghe qua có phần nghịch lý (paradox) nhưng trong thực tế là việc làm hiển nhiên cho việc viết và nói trong cùng một ngữ ngôn nhưng diễn đạt lại khác nhau, tuy thế, không nằm trong phạm trù văn chương mà là vai trò cốt cán để thành hình cho những thể loại thuộc về văn chương. Mỗi khi nói viết là vận dụng một cách khéo léo tài tình, nghĩa là không lên án nó nhưng ngợi ca nó - To say writing is artificial is not condemn it but to praise it. Nói là tiếng thốt tuyệt đối vô giá và thực sự có nhiều đặc chất, có thể thực hiện được một cách đầy đủ, cái đó là tiềm năng bên trong của con người.
Kỹ thuật viết là không chỉ dựa hay thêm bớt vào bên trong chuyện (truyện) mà làm mất tính tự nhiên từ ngoại cảnh đến nhân vật, nhưng, không vì lẽ đó mà đánh lạc hướng của câu chuyện hay lời nói mà đưa vào đó một chuyển hóa ý thức tư tưởng để làm ‘bằng chứng yêu em’. Viết là nâng cao ý thức - Writing hightens consciousness. Viết không cần quá sát vấn đề nhưng cần có một khoảng cách riêng. Đôi khi tìm thấy trong cách viết là một cung cấp chất liệu cho ý thức viết, tợ như không có gì khác hơn (nothing else does) Thí dụ: Khi viết hay nói: ‘cuộc đời của ông P. rất riêng’. Riêng có nghĩa là không giống ai mà cũng không ai giống mình. Đó là khoảng cách không xa trong ý thức gần gũi. Có thể tạo nên ấn tượng cho chữ nghĩa, một lối viết mới hơn, đồng thời có âm hưởng như ‘chơi chữ’ trong cách dụng văn. Có thể người ta cho đó là kỹ thuật tạo nét độc đáo của con chữ, nhưng, paradox again là nghịch lại nhưng vẫn thế thôi. Nghịch lại trong tính chất khéo léo giả tạo, đó là nét tự nhiên nơi con người - artificiality is natural to human beings. Thành ra nói đến kỹ thuật (viết hay thốt) là có điều gì riêng biệt ở bên trong; bên trong (interriorized) ở đây là ý niệm; không có nghĩa là làm giảm giá trị sống của con người, nhưng, trái lại làm cho thăng hoa thêm về những gì muốn viết. Kỹ thuật của văn chương khác kỹ thuật khoa học tiên tiến (điện toán, vi tính); với văn chương là một kỹ thuật điêu luyện diễn tả bằng âm thanh lớn (huge sound) là tiếng dội vào lòng người đọc: ‘Anh phải sống’ (của Khái Hưng/Nhất Linh) trong tiếng thốt đó là lời nhắn nhủ hòa vào tiếng gió, sóng nước, chới với, tuyệt vọng, tất cả là âm vang đến từ sự bày tỏ cuối cùng cho một xác quyết rõ ràng trong cùng tiểu thuyết: ‘Giông tố’ (của Vũ Trọng Phụng) như tiếng thở, tiếng rên, tiếng búa hòa nhập vào nhau để che lấp âm thanh ‘hiếp dâm’, nhưng lại nghe rất gần gũi của Thị Nở với Chí Phèo bì bạch bên bến nước (của Nam Cao). Tất thảy dữ kiện đó là nằm trong kỹ thuật viết, được coi là vận dụng để có phương tiện (tool) chuyển hóa tư tưởng. Cần phải hiểu thấu đáo những gì nghĩ và viết, nghĩa là phương tiện đưa tới nhận thức trong sự tương quan của quá khứ và hiện tại là một liên đới vào tương lai mỗi khi viết tới; tiếng trong văn chương là một kỹ thuật phải chân tình dấn thân - the fact that it is a technology must be honestly faced. Tác phẩm để đời một phần biết sử dụng ngón nghề của người làm văn, thơ, bởi, trí tuệ nuôi dưỡng chất liệu tự nhiên nơi mỗi con người. Đấy là tiếng nói sống động. Khi chúng ta nhận thức được thì đó là dấu hiệu của ngữ ngôn/ semiotic, dù rằng nó nằm trong dạng hữu hình hay vô hình là những gì chuẩn mực làm nên câu chuyện đúng nghĩa của nó. Tuy nhiên, nghiêng cứu về viết là hòa vào trong cách viết một thái độ thuần chất thuộc sinh vật học.
Đây là những gì thông thường hợp lý ngày nay, bởi viết một cách bén nhạy nhưng rõ ràng, minh bạch trong một cảm thức trọn vẹn. Ngày nay qua những bình giải về truyện hay thơ, người viết không vấn đáp (orality) ở chính mình trước khi viết thành văn mà thường ‘dựa hơi’ qua văn hay thơ để dẫn chứng, lối dẫn chứng đó là ‘tiền cổ điển’ không còn thấy đó là ‘hậu cổ điển’ chớ đừng nói phê bình hay bình giải theo phong cách hiện đại (modern critique), chính sắc tố đó làm mất chất sáng tạo mới trong việc bình giải, một tập truyền cố hữu không vượt thoát để đi tới đỉnh cao của văn chương. Vô hình chung lời bình giải trở nên sáo mòn làm lạc hướng tư duy không tìm thấy cái chất mới của bình giải hay phê bình. Lời bình đó đã đưa tác phẩm, tác giả vào nơi không có chỗ đứng giữa thời buổi này. Rõ khổ!
Biết rằng viết là nằm trong hệ thống cấy vào, lai giống (hybrid systems) có đôi khi trùng nghĩa nhưng khác âm, có đôi khi viết thế mà nghĩa khác, có lẽ, ảnh hưởng đến mẫu tự như Trung quốc, Nhật quốc, Hàn quốc là một lai giống lớn. Trong lúc đó lời của Việt Nam khác âm nhưng cùng nghĩa với Trung Quốc, đặc biệt Việt Nam lấy từ mẫu tự cổ La Mã cho nên chi cách biệt rõ ràng so với các nước cận Đông. Thế nhưng, diễn tả cách nào nó cũng nhắm vào hybrid để chuyển hóa cho thành văn. Thơ Việt Nam đứng riêng một cõi cho dù trình bày dưới dạng sáu-tám hay hài- cú. Viết, nói của người Việt là ‘rất riêng’ ở chỗ đó. Có thể một phần nào chữ nghĩa của Việt Nam ảnh hưởng trong hệ thống lai giống (?).
Từ ký ức đến những gì đã viết ra là ghi chép lại bằng văn bản không những thời nay mà vốn có từ lâu khi con người dùng chữ để viết, đã không tán dương mà còn phủ nhận giá trị của nó. Văn chương ngày nay thường cho rằng viết lách là ghi lại những mất còn, điều đó như một chứng cớ hiển nhiên. Xưa coi văn hóa là những gì thuộc của văn chương, nhưng đã không tìm thấy chất lượng đầy đủ ở bên trong mà thường cho rằng văn chương viết có một sự đối kháng của nó ở bên trong. Viết là ghi chép lại không còn nghi ngờ giữa văn hóa với văn hóa. Văn chương là thực hiện vai trò quản lý và truyền thụ những gì dễ hiểu và giản đơn đến với con người. Ngoài ‘tiếng thốt/spoke’ của văn chương là phản ảnh trung thực qua tư duy và đem lại những thành quả khác về văn hóa cũng như truyền thông; không những thế từ chỗ viết/nói mà thành hình những chứng từ của lịch sử, và, là động lực của văn bản xác thực. Suy rộng ra, xưa nay khi viết thành văn hay dẫn chứng đều nằm trong hệ thống ‘nẩy mầm, lai giống’, ngay cả Nietzsche cũng đã sử dụng những huyền thoại cổ Hy Lạp như một chứng cớ dẫn chứng và hiện rõ ở đó cách viết đúng hướng của ‘sub specie aeterni/ dưới dạng thức vô hạn’, chắc chắn đó là cảm thức bất tận.
Điều kiện của chữ nằm trong văn bản (textuality) là hoàn toàn khác biệt ở những gì gọi là diễn văn (diễn văn là trình thuyết thực hư dữ kiện) nó độc lập trong cách nói dù là vấn đáp (oral) đều vận dụng trực giác để nói thành văn. Diễn thuyết chỉ là phụ họa trong cách viết và nói, mà đôi khi lời phát biểu mơ hồ không xác thực như viết, bởi con chữ hay chữ viết đã ‘đúc’ thành văn tự có ký hiệu (của sắc huyền nặng hỏi ngã). Dù cùng lời phát biểu nhưng ý nghĩa lại ít hơn viết. Chữ nghĩa nằm trong tư thế tự nhiên dưới dạng thức bày tỏ. Còn vấn đáp là môi trường sống trong sinh hoạt hằng ngày là dự phần của đời sống hiện thực cho một hiện hữu tồn lưu. Chữ đứng trong vị trí đơn độc của văn bản. Viết là nguyên trạng tính chất trong ý nghĩa. Hai lãnh vực này luôn luôn có tính thích ứng và có nhiều lời lẽ để thành văn.
Thực ra, viết là cái thứ luôn luôn dựa hơi qua lời nói và trong cách viết - Really; writing is always a kind of imitation talking and in writing, chớ chẳng phải coi đó là ngón nghề khéo léo mỗi khi viết. Cho nên chi viết là tự chủ với một lập trường dứt khoát của sự kiện, tuyệt đối không a-tòng, đạp- đuôi, bắt-chước, dựa-hơi, những thứ đó là ‘thuốc phiện’ ru ngủ trí tuệ làm mất tính sáng tạo. Những thứ đó là độc dược ‘overdose’. Từ chỗ đó cho ta một lý luận cơ bản giữa viết và nói (thành văn), dù rằng, trong muôn vàn cách viết trong đó người đọc thường cho là hư cấu hóa nằm dưới đáy của lịch sử văn chương. Viết là khám phá ký hiệu của ngữ ngôn để tìm thấy chất liệu sáng tạo trong văn chương, và luôn luôn nghĩ rằng: chữ nghĩa nằm trong dáng tự nhiên của nó - The word in its natural. Ngoài ra nó tạo nên ngữ cảnh cho những gì liên đới thuộc triết học và những gì thuộc lý thuyết là văn bản nằm trong thể thức chống lại và phản hồi (objection-and-response form) mới đánh giá thực hư của sự việc đã làm nên. Nhận định rốt ráo cương vị của người viết thực sự có lý thuyết chính đáng là điều kiện yêu cầu cho việc định vị, chưa hẳn có tác phẩm là có tác giả (viết gì trong đó), điều này cần xét lại cụ thể qua cách viết và lời nói; đấy là việc sắp xếp lại ý thức viết và đọc để tìm thấy chất liệu của văn chương sống thực.
V.C.L
(SHSDB35/12-2019)
NGÔ MINH Tôi quen biết với anh Tường hơn 25 năm nay ở Huế như một người bạn vong niên thân thiết. Trong máy tính của tôi còn lưu trữ bài Anh Tường ơi viết từ năm 1998, gần 3000 chữ chưa công bố. Đó là bài viết mà nhà văn Nguyễn Quang Hà, Tổng biên tập Tạp chí Sông Hương lúc đó, bảo tôi viết, sau chuyến chúng tôi đi thăm anh Tường bị trọng bệnh đang nằm hôn mê ở Bệnh viện Đà Nẵng về.
HỒ THẾ HÀHoàng Phủ Ngọc Tường dấn thân vào nghiệp bút nghiên bằng thơ cùng những năm tháng "hát cho đồng bào tôi nghe" sục sôi nhiệt huyết đấu tranh chống thù và ước mơ hòa bình trên quê mẹ Việt yêu dấu.
PHẠM PHÚ PHONG"Tôi ngồi nhớ lại tất cả nỗi trầm tư dài bên cạnh mớ hài cốt khô khốc của anh Hoàng. Trước mắt tôi, tất cả cuộc sống đầy những hùng tráng và bi thương vốn đã từng tồn tại trên mảnh đất rừng này, giờ đã bị xoá sạch dấu tích trong sự câm nín của lau lách. Như thế đấy có những con đường không còn ai đi nữa, những năm tháng không còn ai biết nữa, và những con người chết không còn hắt bóng vào đâu nữa...
LÊ THỊ HƯỜNG1. Yêu con người Hoàng Phủ Ngọc Tường trong thơ, quý con người Hoàng Phủ trong văn, tôi đã nhiều lần trăn trở tìm một từ, một khái niệm thật chính xác để đặt tên cho phong cách Hoàng Phủ Ngọc Tường.
TRẦN THÙY MAICó lần anh Hoàng Phủ Ngọc Tường nói: tính chất của người quân tử là phải "văn chất bân bân". Văn là vẻ đẹp phát tiết ra bên ngoài, chất là sức mạnh tiềm tàng từ bên trong. Khi đọc lại những bài nghiên cứu về văn hóa – lịch sử của anh Tường, tôi lại nhớ đến ý nghĩ ấy. Nếu "văn" ở đây là nét tài hoa duyên dáng trong từng câu từng chữ đem lại cho người đọc sự hứng thú và rung cảm, thì "chất" chính là sức mạnh của vốn sống, vốn kiến thức rất quảng bác, làm giàu thêm rất nhiều cho sự hiểu biết của người đọc.
TRƯƠNG THỊ CÚCXuất thân từ một gia đình hoàng tộc, cử nhân Hán học, giỏi chữ Hán, thông thạo chữ Pháp, từng làm quan dưới thời Nam triều, nhưng Ưng Bình Thúc Giạ Thị là một nhân cách độc đáo.
HỮU VINH Chúng ta đã thưởng thức thơ, ca Huế, ca trù, hò, tuồng của thi ông Ưng Bình Thúc Giạ Thị, một nhà thơ lừng lẫy của miền sông Hương núi Ngự. Nhưng nói đến sự nghiệp văn chương của thi ông mà không nói đến thơ chữ Hán của thi ông là một điều thiếu sót lớn.
ĐỖ LAI THÚYQuang Dũng nói nhiều đến mây, đặc biệt là mây trời Sơn Tây, Tôi nhớ xứ Đoài mây trắng lắm! Mây là biểu tượng của tự do, của lãng du. Mây trắng là xứ sở của tiêu dao trường cửu. Chất mây lãng tử ở Quang Dũng, một phần do thổ ngơi xứ Đoài, phần kia do văn học lãng mạn.
CAO XUÂN HẠOĐọc bài Nỗi đau của tiếng Việt của Hữu Đạt (H.Đ) trong tuần báo Văn nghệ số 9 (2-3-2002), tôi kinh ngạc đến nỗi không còn hiểu tại sao lại có người thấy mình có thể ngồi viết ra một bài như thế. Tôi cố sức bới óc ra nghĩ cho ra người viết là ai, tại sao mà viết, và viết để làm gì. Rõ ràng đây không phải là một người hoàn toàn không biết gì về giới ngôn ngữ học Việt . Nhưng hầu hết những điều người ấy viết ra lại hoàn toàn ngược với sự thật.
MAI VĂN HOAN.Tôi biết Nguyễn Duy qua bài thơ “Tre Việt ” in trên báo Văn Nghệ. Từ đó, tôi luôn theo sát thơ anh. Mở trang báo mới thấy tên anh là tôi đọc đầu tiên. Với tôi, anh là một trong những người hiếm hoi giữ được độ bền của tài năng.
THỦY TRIỀU SUNG HUYỀN"Đây thôn Vĩ Dạ" là một bài thơ nổi tiếng của Hàn Mặc Tử đã từng có nhiều cách hiểu, cách tiếp cận khác nhau. Đành rằng ngôn ngữ thơ ca thường hàm súc, cô đọng, đa nghĩa do đó có thể có nhiều cách tiếp cận tác phẩm.
NGUYỄN DƯƠNG CÔNMỗi loại hình nghệ thuật ngôn từ đều có phong cách riêng trong cư xử với đối tượng mà nó phản ánh. Chính vì thế, đề tài tiểu thuyết trong khi mang những tính chất chung có của mọi thể loại văn học, nó đồng thời mang những tính chất riêng chỉ có của thể loại tiểu thuyết.
VĂN TÂMNhà thơ Bằng Việt (tên thật Nguyễn Việt Bằng) tuổi Tỵ (1941) quê "xứ Đoài mây trắng lắm", là một trong những thi sĩ bẩm sinh của thơ ca Việt hiện đại.
THANH THẢOHoàng Phủ Ngọc Tường có tập thơ "Người hái phù dung". Hoa phù dung sớm nở tối tàn, vẫn là loài hoa hiện hữu trong một ngày.
JOSH GREENFELDNgười Nhật vốn nổi tiếng vì tính bài ngoại của họ, thể hiện qua nghệ thuật cắm hoa và trà lễ. Tuy nhiên cũng từ rất lâu rồi nhiều nhà văn Nhật Bản vẫn quyết liệt phấn đấu mong tìm kiếm một chỗ đứng đáng kể trên các kệ sách của các thư viện nước ngoài. Họ làm thế không chỉ vì có nhiều tiền hơn, danh tiếng hơn mà còn vì một điều rằng những ai có tác phẩm được dịch nhiều ở nước ngoài thì sẽ được trân trọng, chờ đón ở trong nước!
BỬU NAM Kỷ niệm 200 năm ngày sinh của văn hào Victor Hugo (1802 - 2002)1. Người ta thường gọi Hugo là “con người đại dương”. Bởi sự vĩ đại của tư tưởng và sự mệnh mông của tình cảm của ông đối với nhân dân và nhân loại, bởi sự nghiệp đồ sộ của ông bao hàm mọi thể loại văn học và phi văn học; bởi sự đa dạng của những tài năng của ông in dấu ấn trong mọi lĩnh vực hơn hai thế kỷ qua trong nền văn học và văn hóa Pháp. Đến độ có nhà nghiên cứu cho rằng: Tất cả những vấn đề lớn của nhân loại đều hàm chứa trong các tác phẩm của Hugo như “tất cả được lồng vào tất cả”.
LẠI MAI HƯƠNGTiểu thuyết Những người khốn khổ có một số lượng nhân vật nữ rất đông đảo, nhưng mỗi nhân vật mang một sức sống riêng, một sinh lực riêng bởi nghệ thuật xây dựng các nhân vật này không hoàn toàn đồng nhất. Bài viết sẽ đi vào khảo sát một số nữ nhân vật tiêu biểu, bước đầu thử tìm hiểu thủ pháp xây dựng và cái nhìn của Hugo đối với loại nhân vật này.
PHẠM THỊ LYTôi viết những dòng này vì biết rằng giáo sư Cao Xuân Hạo sẽ không bao giờ trả lời bài viết của một tác giả như anh Phạm Quang Trung và những gì mà anh đã nêu ra trong bài "Thư ngỏ gửi Giáo sư Cao Xuân Hạo đăng trên Tạp chí Sông Hương số 155, tháng 1-2002.
LÝ HOÀI THU“Hoàng Hà nhớ, Hồng Hà thương” ( *) (nguyên bản: Hoàng Hà luyến, Hồng Hà tình) là tác phẩm hồi ký của bà Trần Kiếm Qua viết về lưỡng quốc tướng quân Nguyễn Sơn và đại gia đình Trung Việt của ông. Bằng sức cảm hoá của những dòng hồi ức chân thực, tác phẩm của phu nhân tướng quân đã thực sự gây xúc động mạnh mẽ trong lòng bạn đọc Việt .
NGUYỄN BÙI VỢICách mạng tháng Tám thành công, Phùng Quán mới 13 tuổi. Mồ côi cha từ năm 2 tuổi, cậu bé sinh ra ở làng Thuỷ Dương xứ Huế chỉ được học hết tiểu học, sáng đi học, chiều giúp mẹ chăn trâu, có năm đi ở chăn trâu cho một ông bác họ.