Sợ bạn đọc hiểu sai, tôi phải nói rõ cái đầu đề của bài viết này không phải những điều kể ra dưới đây đến bây giờ mới thấy ở Huế, mà tôi muốn nói về những điều chưa thấy có ở nơi nào khác ngoài Huế.
Thầy giáo họ Hồ và bộ sưu tập vớt từ lòng sông Hương.
Hoa Lư (Ninh Bình) cũng là cố đô một thời, nay mới đang vận động để mong có một di sản cấp thế giới là quần thể danh thắng Tràng An. Phú Thọ là đất Tổ, có đền thờ nay lại có thêm hai di sản phi vật thể là hát xoan và lễ hội Giỗ tổ Hùng Vương được UNESCO công nhận. Hà Nội từng là kinh đô Thăng Long, vì triều Nguyễn rời đô vào Huế, nên có ngót một thế kỷ rưỡi là cố đô. Hà Nội nay vẫn là thủ đô, nhưng nếu tính cả Cổ Loa thời An Dương Vương, Ngô Quyền rồi cả Mê Linh thời Hai Bà Trưng thì đã mấy lần là cố đô..., lại có nhiều di sản thế giới, vật thể là Hoàng thành Thăng Long, phi vật thể là lễ hội Gióng, lại có thêm cả di sản ký ức là những tấm bia trong Văn Miếu - Quốc Tử Giám...
Thế nhưng chưa nơi nào như ở Huế, đã là cố đô của vương triều cuối cùng trong lịch sử, lại được công nhận cả một không gian rộng lớn là di sản văn hoá thế giới, trong đó có di sản văn hoá vật thể đầu tiên được UNESCO công nhận ở nước ta là quần thể di tích cố đô Huế và phi vật thể (truyền khẩu) đầu tiên là nhã nhạc Cung đình Huế. Hơn nữa, Huế lại được Nhà nước định danh là “thành phố Festival” với 3 lần cách năm tổ chức lễ hội ngày một định hình nền nếp.
Tuần vừa rồi, tôi trở lại Huế tham gia giám sát Luật Di sản. Vẫn là một quần thể di tích phong phú bao nhiêu lại thấy bề bộn bấy nhiêu mà công việc bảo tồn tựa như... một công trường không biết đến khi nào dứt. Vẫn còn biết bao nhiêu khoảng trống trong thành nội- nơi đã từng tồn tại cả một hệ thống kiến trúc kinh thành khá hoàn chỉnh. Trong ký ức người già vẫn nhớ đến lần cung điện tự tay ta đốt để “tiêu thổ kháng chiến”; lớp trung niên vẫn không quên cảnh bom đạn và những trận đánh cận chiến ngay trong lòng thành nội thời chiến tranh; rồi những sao nhãng một thời vì mặc cảm với “di sản của phong kiến phản động”.
Bây giờ thì nỗ lực cật lực vẫn cảm thấy như muối bỏ bể. Đọc báo cáo của Trung tâm Bảo tồn di tích cố đô Huế mới thấy hết được cái mà không nơi nào có được. Trong 15 năm (1996-2010) thực hiện Dự án quy hoạch bảo tồn và phát huy giá trị di tích cố đô Huế thì mặc dù Nhà nước đã tạo những cơ chế đầu tư đặc biệt và lãnh đạo tỉnh Thừa Thiên-Huế cũng coi di sản như một nguồn lực phát triển của địa phương, thì tổng số đầu tư mới chưa được 600 tỉ (ngân sách trung ương hơn 250 tỉ, địa phương 236 tỉ, tài trợ nước ngoài gần 91 tỉ)- chia đều cho mỗi năm chỉ chừng 40 tỉ.
Trong khi một số liệu khác cho biết, với số lượng người tham quan ngày một đông thì tổng số tiền thu phí tham quan trong 15 năm qua đã cao hơn cả nguồn vốn đầu tư (621 tỉ/600 tỉ). Những con số tiền tỉ hẳn là không nhỏ, nhưng nếu đặt cạnh khoản đầu tư cho một cây số đường giao thông thì quả là... mọn.
Cứ nhìn vào danh mục những hạng mục công việc Huế đã thực hiện qua các bước triển khai dự án (bảo vệ-tôn tạo và phục hồi-tôn tạo) đủ thấy những gì đã làm được là không hề nhỏ, mang lại nhiều thay đổi bộ mặt của cố đô, nhưng những dự án còn phải triển khai là vô cùng lớn. Trong khi đó, nhiều công trình thực hiện trong giai đoạn đầu (bảo vệ) đã phải dựng giàn giáo để phục hồi, (cửa) Ngọ Môn là một hạng mục như thế.
Nói đến Huế không chỉ có những di tích trong thành nội, mà công việc phải làm rải rác khắp nơi trên địa bàn Thừa Thiên-Huế, liên quan đến mọi thời kỳ lịch sử từ Vương quốc Champa đến thời điểm Châu Ô, Châu Lý quy về Đại Việt với huyền tích về Công chúa Huyền Trân thời Trần, cho tới núi Bân nơi Hoàng đế Quang Trung lên ngôi trước khi kéo đại quân ra Bắc diệt quân Thanh và những trang sử bi tráng qua những thời kỳ lịch sử cận và hiện đại...
Người đứng đầu Trung tâm bảo tồn của Huế nhắc lại điều nhức nhối đối với Huế là có tới nửa dân số của thành phố này sống ngay trong thành nội, khiến cho các quy định về khu vực bảo tồn trong Luật Di sản trở nên vô hiệu. Và ông cũng tự hào nói về một di sản vô cùng quý giá gắn với phẩm chất của một triều đại và cũng phần nào biểu hiện tính cách của người Việt nói chung, người Huế nói riêng.
Đó là hơn bốn ngàn bài thơ còn được bảo tồn của các danh nho, các danh thần, trong đó có nhiều áng ngự đề do các vị vua sáng tác với những ý vị sâu xa của đấng quân vương của một quốc gia văn hiến lại được ghi khắc thành những tác phẩm mỹ thuật tinh tế, gắn trên vách kiến trúc của các cung điện. Kho tàng ấy chưa kể đến những cái đã mất vì sự tàn phá các công trình kiến trúc, nhưng tất cả những gì còn bảo tồn được hoàn toàn xứng đáng là một di sản văn tự và ký ức vô giá tựa như kho ván khắc của chùa Vĩnh Nghiêm (Bắc Giang) hay các tấm bia ghi danh trong Văn Miếu-Quốc Tử Giám (Hà Nội). Xin đọc thử một bài thơ ngự đề của vị vua khai sáng triều Nguyễn (Gia Long), đủ thấy cái giá trị trong những áng văn của người xưa: “Văn hiến thiên niên quốc/ Xa thư vạn lý đồ/ Hồng Bàng khai tịch hậu/ Nam phục nhất Đường, Ngu”. (Nước văn hiến ngàn năm/ Cõi bờ muôn vạn dặm/ Từ Hồng Bàng mở cõi/ Trời Nam một Đường, Ngu).
Huế không chỉ có di tích của quá khứ, mà có những chứng tích hiện tại không mấy đâu có được. Đã ở nơi nào trên đất nước ta lãnh đạo thành phố sẵn sàng nhường những toà biệt thự ở những nơi đắc địa nhất để làm bảo tàng? Từ tháng 2.1994, một toà biệt thự (số 1 Phan Bội Châu) được dành làm nơi ở, làm việc và trưng bày tác phẩm của nữ họa sĩ Điềm Phùng Thị (1920-2002) thành danh tại Pháp về định cư tại Huế- vốn là nơi sinh, đến nay vẫn được dùng làm bảo tàng mang tên danh họa.
Việt kiều khác, quê ở Quảng Trị nhưng chọn Huế là nơi gắn bó trọn đời cho sự nghiệp hội hoạ của mình. Đó là họa sĩ Lê Bá Đảng (sinh năm 1921), đến nay cùng gia đình vẫn sống tại Pháp. Ngoài 300 tác phẩm đã được gửi về tặng và trưng bày tại toà nhà này, ông cũng sẽ dành toàn bộ một gia tài hội họa quý giá cho xứ sở. Hai trung tâm này là một nét trội mà những thành phố lớn cả ở phía bắc và phía nam- giàu có hơn rất nhiều- chưa bao giờ làm được.
Vào thời điểm này, một người con xứ Huế sống tại TPHCM- cũng là một nhà sưu tập cổ vật có tiếng- cũng đã chọn Huế để lập một bảo tàng tư nhân với sự trợ giúp tích cực của thành phố. Và mới đây nhất, UBND thành phố Huế đã quyết định dọn trụ sở đi nơi khác, giao toàn bộ một toà biệt thự rất đẹp bên bờ sông Hương để làm Bảo tàng Văn hoá của đất thần kinh...
Ở Hà Nội, nhiều người biết câu chuyện một nhà hoạt động trên lĩnh vực văn hoá và giáo dục của Liên Hợp Quốc sống lâu năm ở nước ngoài, muốn chuyển về nước toàn bộ sưu tập gom góp cả đời là những hiện vật văn hoá của nhiều quốc gia trên thế giới, mà thủ đô không thu xếp nổi một ngôi nhà giữa bạt ngàn bất động sản. Hay câu chuyện quả phụ của nhạc sĩ danh tiếng- tác giả Quốc ca- mong biến căn hộ của mình làm nơi lưu niệm cho danh nhân cũng bó tay vì chưa có cơ chế thực hiện... Còn ở TPHCM, ngôi nhà cổ quý giá của nhà sưu tập họ Vương đến nay cũng không thể giữ nổi để làm chứng tích của một Sài Gòn xưa như mong ước của người chủ nhân đã quá cố... Đúng là chỉ có Huế mới thấy những chuyện nơi khác không có.
Lần về Huế này, tôi còn gặp hai người Huế chính gốc, cả hai đều đã thuộc thế hệ U.80. Cả hai đều là giáo học, cùng có tên giống nhau... Một người họ Nguyễn Hữu lầm lũi một mình xuất bản một ấn phẩm định kỳ danh giá. Ấn phẩm “Nghiên cứu Huế” dường như cứ mỗi năm ra một số, nếu rải chữ ra dày dặn ngót cả ngàn trang khổ lớn cho mỗi số. Hội đồng có dăm bảy người và người viết bài cho báo có cả trăm người xưa, người nay, người tây, người Tàu, người trong nước, người hải ngoại..., nhưng thực tế chỉ một mình nhà giáo họ Nguyễn lo từ việc gom bài, biên tập, dịch thuật, dàn trang, in ấn, phát hành, tài chính cùng mọi công việc trị sự của một tờ báo chuyên nghiệp thực sự. Tờ “Nghiên cứu Huế” đến nay là hoàn tất 9 số, phát hành cả trong và ngoài nước, thoạt nhìn dễ tưởng có cả một toà soạn bề thế điều hành.
Lại thêm một nhà giáo họ Hồ Tấn, cả đời chỉ nhặt nhạnh, sưu tầm tất cả những thứ gì vớt lên từ lòng sông Hương chảy qua Huế. Ông thổ lộ rằng, khi còn trẻ thấy những thứ vớt lên bờ lẫn với cát bị loại ra chất thành đống chẳng ai ngó ngàng, rồi bị vùi lấp ở đâu cũng chẳng ai biết. Sau lần ra Hà Nội tiếp cận với những nhà khảo cổ, mới được biết nó quý giá như thế nào để hiểu được mảnh đất mình đang sống. Thế là bắt đầu sự nghiệp của một nhà sưu tầm, rồi thành một nhà sử học... ngày một chuyên nghiệp.
Con người từ xưa và ở đâu cũng gắn với những dòng sông. Sự sống lướt trên mặt nước, còn chìm sâu dưới đáy không chỉ có sự chết. Nếu dòng sông là một trang giấy thì những hiện vật lắng đọng dưới đáy sông chính là những con chữ chứa đựng những thông tin về quá khứ. Nghĩ vậy mà nhà sưu tầm họ Hồ nhặt nhạnh tất cả. Từ những cái vò gốm cổ của những cư dân rất xưa, người Chăm hay của những con tàu đến từ phương xa, cho đến những đồ sứ, đồ sành, đồ đất nung, cái còn nguyên, cái chỉ là mảnh vỡ với muôn vàn dáng vóc, hoạ tiết, rồi có cả xương cốt cả người lẫn vật và các đồ kim loại của thời hiện đại, có cả súng ống, tạc đạn v.v...
Căn nhà với mảnh vườn của ông giáo ngày càng trở nên chật chội, ngổn ngang đồ xếp thành đống, những giá kệ đầy bụi bặm, mạng nhện hay rêu mốc. Người không biết của coi đó không hơn bãi phế liệu, người tinh mắt, lành nghề thì hiểu được cái giá tính được thành tiền hay không thể tính thành tiền của các hiện vật ấy... Chỉ biết rằng ông giáo già họ Hồ này trông người đã hao gầy ọp ẹp, nhưng vẫn hừng hực nhiệt huyết cho việc sưu tập với nhiều dự kiến nghiên cứu trong tương lai. Cái tương lai luôn rạng rỡ trong tâm trí một người không còn cảm giác về tuổi tác nhưng đam mê cái giá trị công việc mình đang làm. Nhiều người bàn đến một bảo tàng sắp xếp, chứa đựng các hiện vật ông đã sưu tập được hơn ba thập kỷ đã qua, nhưng có lẽ cái giá trị “phi vật thể” đáng thể hiện nhất tại không gian này chính là vị chủ nhân quên tuổi tác, chỉ có một nỗi niềm duy nhất là muốn vun đắp những giá trị làm đẹp hơn xứ Huế của mình.
Cả hai ông giáo đều giống nhau một điểm ấy và nếu cất công tìm kiếm thì hình như ở xứ sở này còn nhiều người như thế. Và đó chính là những điều mới thấy ở Huế!
Theo Lao động cuối tuần
(SH)- Con đường Chi Lăng, được giới nghiên cứu Huế đánh giá là khu đẹp nhất của phố cổ Gia Hội vẫn e lệ, sâu lắng và đầy hấp dẫn. Nhưng đáng tiếc chẳng có tour du lịch nào đến nơi đây.
(SH) - Đây là một trong những hoạt động thực hiện chương trình đã ký kết giữa 5 vùng kinh đô cũ của Việt Nam.
(SH) - Nhân Ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6 và hưởng ứng Tháng hành động vì trẻ em, Đội Công tác xã hội thanh niên TT Huế ( thuộc Trung tâm hoạt động Thanh thiếu nhi TT Huế) tổ chức chương trình “Vui Tết thiếu nhi cho các em có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn”.
(SH) - Chiều ngày 27/5, tại 20 Lê Lợi ( Huế) Trung tâm học liệu - Đại học Huế đã tổ chức buổi tọa đàm đàm “Bảo tồn và gìn giữ kho tư liệu văn hóa lịch sử Huế cho thế hệ mai sau”. Tham dự tọa đàm có các nhà nghiên cứu Huế, những người quan tâm đến Huế và sinh viên Đại học Huế.
(SH) - “Nỗi niềm đấng quân vương” là tác phẩm do Nhà hát nghệ thuật truyền thống Cung đình Huế dàn dựng đã được trao giải Bạc trong lễ bế mạc cuộc thi Nghệ thuật sân khấu Tuồng và Dân ca kịch chuyên nghiệp toàn quốc 2013 diễn ra tại Trung tâm văn hóa tỉnh Quảng Nam, thị xã Tam Kỳ vào tối 26/5.
(SH) - Huế đang mùa sen và đại lễ Phật đản (2557), đâu đâu cũng thấy hình bóng hoa sen. Sen trên các poster, hoa đăng trang trí. Trong biển hoa sen ấy còn có những tranh sen của họa sĩ trẻ Lại Thanh Dũng.
(SH) - Ngày 25/5/2013, tại 26 Lê Lợi, Hội Nhiếp ảnh Thừa Thiên Huế đã chủ trì cuộc họp nhằm giải quyết và đưa ra kết luận cuối cùng xung quanh chuyện chiếc huy chương vàng không “chính chủ” gây xôn xao dư luận trong Liên hoan Ảnh nghệ thuật khu vực Bắc miền Trung tổ chức tại Huế vừa qua.
(SH) - Sáng ngày 22-5, Trung tâm Bảo tồn di tích cố đô Huế đã chính thức khởi công trùng tu các công trình Dũ Khiêm Tạ, Xung Khiêm Tạ, Khiêm Cung Môn thuộc lăng vua Tự Đức. Đây là dự án do Ban Quản lý dự án di tích Cố đô Huế làm chủ đầu tư, Công ty CP Tu bổ di tích Trung ương thi công.
(SH) - Ngày 18/5, tại chái đông Điện Thái Hòa (Đại Nội), Bảo tàng Cổ vật Cung đình Huế đã tổ chức khai mạc triển lãm Phiên bản ấn vàng triều Nguyễn và văn bản hành chính.
(SH) - Khi 7 đóa sen hồng được thắp sáng trên dòng Hương thơ mộng cũng là lúc báo hiệu mùa Phật Đản năm 2013 (Phật lịch 2557) đã về.
(SH) - Sau khi được Trung tâm Bảo tồn di tích cố đô (TTBTDTCĐ) Huế đồng ý cho sửa chữa nhà (là quyết định trái thẩm quyền), 2 hộ dân sinh sống tại khu vực 1 của Di tích Lục Bộ đã đập bỏ nhà cấp 4 đang thuê ở để xây dựng nhà 2 tầng kiên cố.
(SH) - Huế đang nỗ lực xây dựng một môi trường du lịch tươi đẹp, thân thiện nhằm tạo ra ấn tượng đối với khách du lịch bốn phương. Tuy nhiên, hàng ngày vẫn có nhiều hành vi của những người làm du lịch đi ngược với mục tiêu này.
Tiếp nối những thành công từ chương trình “Ngôi nhà mơ ước” đã thực hiện tại Quảng Bình, Quảng Trị và Thừa Thiên Huế trong năm 2012, Công ty Bia Huế tiếp tục đến với những gia đình có hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống, tiếp thêm nguồn lực để họ sớm “an cư, lạc nghiệp”.
Chiều ngày 12/5/2013, tại khuôn viên lăng Tự Đức, Hội Mỹ thuật Thừa Thiên Huế phối hợp với Trung tâm bảo tồn Di tích Cố đô Huế đã tổ chức Khai mạc triển lãm mỹ thuật tổng kết trại sáng tác “Dấu thời gian”.
Đi trên quốc lộ 1A , khi qua thị trấn Lăng Cô, Phú Lộc, Thừa Thiên Huế, bạn sẽ nhìn thấy đầm Lập An. Cảnh đẹp thanh bình nơi đây mỗi khi chiều về sẽ khiến lòng bạn xao xuyến.
Tại thống Festival Nghề truyền Huế 2013, lần đầu tiên một cặp đèn pháp lam khổng lồ và hết sức độc đáo đã được trưng bày tại khu vực công viên Tứ Tượng (TP.Huế).
Đây là Liên hoan ảnh nghệ thuật do Hội Nghệ sĩ Nhiếp ảnh Việt Nam phối hợp Liên hiệp Hội VHNT tỉnh Thừa Thiên - Huế tổ chức đã khai mạc sáng nay 28-4 tại Bảo tàng Hồ Chí Minh chi nhánh tỉnh Thừa Thiên - Huế.
Tại thành phố Huế, Trung tâm Bảo tồn Di tích Cố đô Huế vừa cùng với Văn phòng Di sản Thế giới Luangprabang (Lào) ký kết thỏa thuận trao đổi hợp tác trong lĩnh vực quản lý, bảo tồn và phát huy giá trị di sản văn hóa.
Nhịp sống biển Đông là cuộc thi diễn ra trên chuyên trang tuoitre.vn/Nhipsongbiendong từ ngày 5-10-2012 đến 15-3-2013.
Nhà sưu tập Dương Phú Hiến đến từ Hà Nội và đem đến Huế những hiện vật vô cùng quý giá nằm trong số 40 nghìn hiện vật vô giá mà ông đang sở hữu.