Miên năm nay mới lên lớp đệ lục (lớp 6), hôm nào cũng đi nép bên tôi để che ô cùng tôi và chúng tôi cùng đi bộ ngang qua những lâu đài, những cung điện đổ nát để đến trường. Thường tôi đưa Miên đến tận cửa lớp trước khi vòng quanh sân để đến lớp tôi. Vào giờ này, học sinh đang chơi trong sân trường. Miên thích được tôi đưa đi học, vì theo lời cô bé, "được đi bộ", được qua đò Thừa Phủ, ngắm sông Hương vào mùa thu. Miên Thảo là em gái của Thiệp nhưng cô bé ít thích đi chơi với anh vì tính Thiệp hay la mắng, hơn nữa Thiệp không đi cùng đường. Tôi để chiếc xe honđa ở nhà và cùng đi bộ với Miên. Chốc chốc tôi phải níu tay cô bé đi dưới ô, vì sợ cô bé hay dừng lại trước những khóm hoa dại, sẽ bị ướt. Sông Hương mùa này đầy những chùm tơ trời, nhiều khi mắc vào bánh xe đạp của người đi đường. Ngồi trên thuyền, Miên Thảo cứ hỏi tôi không ngớt, rằng ai làm ra tơ trời. Tôi trả lời để cô bé thôi hỏi, rằng chính mùa thu đã dệt nên tơ trời, theo chiều gió tơ trời thường bay từ thượng nguồn sông xuống. Miên cho rằng trên những quả núi xa xăm ấy, có xưởng dệt lụa của mùa thu. Những nàng tiên công nhân làm việc ở đấy và thường mặc áo lụa cưỡi gió qua thành phố. Bên sông Hương có nhiều cây vông dại và Miên thường chạy quanh để tìm những quả vông khô dạng như trái bí ngô. Miên thường nhặt những quả vông về nhà đòi anh Thiệp làm thành những chiếc xe chạy dọc những con đường vắng lặng trong Thành Nội. Miên thích mang theo những chiếc xe có bánh bằng trái vông ấy đến trường chơi để khoe với bạn bè. Cô bé quả quyết với mọi người rằng chiếc xe của cô chạy nhanh hơn xe ô tô của người lớn. Có hôm nghe tôi kể chuyện hoa For - get - me - not và hoa lilas trong thung lũng. Tôi bảo Miên rằng trong cổ tích của những người miền núi, thì hoa For - get - me - not là vợ chưa cưới của hoa lilas. Trong bồn hoa của nhà trường có trồng nhiều hoa For - get - me - not và Miên năn nỉ với tôi rằng khi nào tôi thấy hoa lilas ở đâu nhớ nhổ về làm quà cho cô bé. (nguồn: TCSH số 240 - 02 - 2009)
|
CHÂU PHÙ
Tôi về đây giữa mùa hạ khi cơn mưa rào rạt trên biển vắng, gieo hoang vu xuống chiều xa xăm. Từ trong lều quán nhìn ra biển, một màu xám giăng ngang trời.
LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
Bút ký
Nước non ngàn dặm ra đi
Cái tình chi?
LỮ MAI
Bút ký
Nơi những mái nhà sàn được phủ lớp rêu dày dễ đến nửa gang tay cứ thôi miên, hút hồn khách lạ. Nơi chim rừng hót vang từ sáng tới chiều.
PHẠM XUÂN HÙNG
Tôi nghĩ chắc hiếm có nhà văn, nhà thơ nào thành danh mà trong sự nghiệp sáng tác lại vắng bóng cây cỏ. Sở dĩ loài thực vật thấp bé như cỏ lại trở thành đối tượng mỹ học là nhờ vào những yếu tính trái ngược, thậm chí phi lý nhưng vẫn tồn tại.
HỒ NHIÊN
Những ngày mới tinh mơ đã đầy nắng. Nắng thấm vào sương làm rực lên sắc hồng ảo diệu. Thiên nhiên tạo nên vẻ đẹp thật giản đơn, và con người chỉ đủ năng lực chuyển tải thông điệp về cái đẹp đó bằng các loại hình nghệ thuật, và điều đó xem như chiếc cầu nối để đưa mỗi ai trở về chiêm ngắm thứ vốn sẵn trong trời đất.
NGUYỄN VĂN DŨNG
Bút ký
La Habana là thủ đô của đảo quốc Cuba. Tôi thăm La Habana dịp thành phố rộn ràng chuẩn bị kỷ niệm 500 năm tuổi. Những gì tôi thấy ở đây khác xa với những gì tôi từng mường tượng.
ĐÔNG HÀ
Thường trong thời gian của cuộc đời, người ta hay dành riêng khoảng thời gian đáng trân trọng nhất, đó là những ngày đầu năm mới, để nói về muôn sự.
ĐÔNG HÀ
Tôi vẫn nhớ, chưa bao giờ quên, bài ca dao Mười quả trứng. Bài ca dao được hát lên từ phiên chợ Kẻ Diên nghèo, một vùng quê Bình Trị Thiên khắc nghiệt.
LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
Bút ký
Chỉ mấy ngày mưa dồn dập, trắng trời quê hương, tang thương lại gieo lên mảnh đất nghèo khó mỗi lần lũ về.
NGUYỄN QUANG HÀ
Bút ký
ĐÔNG HÀ
Tản văn
Nếu mỗi đời người dành ra một quãng thời gian để lưu giữ ký ức, tôi tin rằng, ký ức của mỗi người là một cái nhà kho khổng lồ.
LÊ THỊ MÂY
Bút ký
Thật khó lòng quên anh, người bạn cùng đi chuyến tàu Thống Nhất từ Hà Nội vào Sài Gòn.
ĐẶNG YÊN
Bút ký
Với Hương Trà, những điều tưởng chừng quên lãng về một vùng đất nhiều tiềm năng đã sống dậy. Cái xưa và cái nay trộn lẫn giữa làn ranh văn hóa và ý thức, tính bất toàn và biến đổi, giữa cổ kính và hiện đại.
LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
Bút ký
Huế được xem là một thành phố vườn, cả thành phố là một công viên lớn, ở đâu cũng thấy được một màu xanh mát dịu của cỏ cây, sông, hồ, đồi núi.
TRUNG SƠN
Ký
Trong đời viết văn làm báo, lần đầu tôi "đi thực tế" không phải với các bạn đồng nghiệp, cũng không có ai đưa rước, mà đi cùng "bà xã" của tôi - một cô giáo đang loay hoay chưa biết tìm việc gì làm thêm để bù đắp khoản tiền lương ít ỏi của mình.
LÊ HƯNG TIẾN
LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
Ngày cuối năm, tiếng còi tàu vang bên sân ga cũ bận rộn những chuyến đi về. Cái màu vôi đỏ trong đêm, bóng người vội vã dưới hàng sứ trắng nở tàn lặng lẽ.
NGUYỄN KHẮC PHÊ
Thiên hạ đang náo nức đủ tin sốt nóng, sao lại đi nói chuyện mít? Cũng do trên trang mạng một tờ báo lớn mới đây có bài “Dân mạng thế giới xôn xao vì trái mít”; nguồn tin gốc lại là một trang mạng của Mỹ! Nhiều vùng quê Việt Nam mình đang vào mùa mít, nhà tôi lại sở hữu 2 cây mít năm nào cũng trĩu quả, cần chi tìm xem chuyện bên Mỹ?
LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
Thuở bé, mỗi lần đứng trước chiếc tủ gỗ sơn màu xanh ngọc khiêm tốn nép cuối góc nhà, tôi trải hồn mình cùng bức tranh khắc những nét chân phương về một ngã ba sông bằng lặng, mênh mông với những ngọn núi trập trùng cao thấp tầng mây làm hậu cảnh.
NGUYỄN QUANG HÀ
Bút ký
Nhắc tới vùng đất miền tây Gio Linh, trước mắt tôi hiện ngay ra những trái mìn nổ bất ngờ trong thời bình.