PHẠM THỊ PHONG LAN
Anh nhận được email của em khi vừa ở Huế về, rồi gọi điện ngay. Mà hình dung không nổi nên quyết định phải gặp.
Minh họa: Nhím
Sao lại hình dung không nổi? Anh là nhà văn, óc tưởng tượng và trực cảm phải hơn người thường chứ! Anh không sao gắn kết được tiếng cười trong veo như những chiếc ly pha lê chạm vào nhau với giọng văn đáo để của một người... thất tình kinh niên làm một! Anh gặp chỉ vì tò mò thôi chứ gì? Thỏa lòng rồi đó, giờ thì em về. Này nhóc, kiểu giận dỗi trẻ con đó không phải là em đâu...
(Lần đầu gặp mặt, không giống một nhà văn gặp cộng tác viên trao đổi bài vở. Anh làm biên tập ở một tạp chí nổi tiếng về sự kỹ lưỡng, in một bài trên đó coi như được đóng dấu đảm bảo cho chất lượng văn chương, kiêu ngạo cũng là điều dễ hiểu. Anh chủ động hẹn gặp có phải là một hành vi “hạ cố”?)
Em thích ăn tối ở đâu? Ở nhà. Bây giờ cơ. À, vậy đến quán quen của em. Đúng hơn là quán có món quen của em. Cơm gà cary. Anh ăn được không? Hồi ở rừng, anh còn ăn những món cay hơn.
(Một không gian cao nguyên khoáng đạt mở ra trong đôi mắt đầy ngạc nhiên, thích thú. Rừng rậm. Thác ghềnh. Thú dữ. Và hoa). Nhiều nhất là phong lan, đẹp “kinh hoàng”. (Cái cau mày bắt lỗi người đối thoại biến mất. Nỗi tò mò dẫn dụ theo mỗi chặng đời vốn dĩ chỉ thấy qua màn ảnh.) Anh là lính trước khi cầm cây bút nên trang viết không nuột nà trơn tru như thế hệ em.
Uống lipton nhé, gọi cà phê anh sẽ thất vọng đấy. Sao hiểu nhanh quá vậy? Anh ở Tây Nguyên về, uống sao nổi thứ chất lỏng màu cà phê ở đây.
Em chưa ngủ được hả? Anh vẫn thao thức đấy thôi. Cuối tuần em làm gì? Giờ mới là Thứ Hai... ừ nhỉ?
Thứ Ba.
(Họp giao ban. Sếp tổng trong trụ sở chính bay ra, trực tiếp chủ trì buổi party sinh nhật văn phòng phía bắc. Váy áo điệu đà, marcara vuốt làn mi cong vút kiêu kỳ. Đi một mình là một lợi thế kéo theo nhiều phiền phức. Buổi tiệc đứng đầy nghi lễ ngoại giao cứng nhắc: cụng ly, cười, trao đổi danh thiếp... ồn ào mà trống rỗng. Nhân lúc vòng vây của mấy chàng tốt mã loi lỏng, lén xuống sân lấy xe. Phóng ào ào trên phố, thói quen cố hữu mỗi khi rơi tự do trong nỗi buồn. Vô tình lạc vào con phố một chiều).
Phòng anh trên tầng hai, đứng ở cửa sổ còn nhận ra em tô son môi hằng cọ hay bằng ngón tay đấy. Sai hết. Em chỉ dùng nhũ bóng phủ lên màu môi thật của mình. Hóa ra em biết có một người bị dị ứng son màu?
Thứ Tư.
Anh đang ăn trưa, nhưng không phải cơm hộp. Vậy là anh ngồi quán bia với bạn? Sao biết rõ vậy. Anh là nhà văn, thích vạ vật để tìm cảm hứng. Em suốt ngày trong phòng máy lạnh nên viết ra toàn... đồ hộp, không ngán sao, nhóc? Hừ!... Anh uống bao nhiêu rồi mà phán xét người ta quá quắt như vậy.
(Viết để thoát khỏi cái không gian 100 mét vuông chia mười bốn cabin nhốt kín những tham vọng. Để chạm được chân mình xuống mặt đất từ tầng cao nhất của tòa nhà trung tâm. Để nhắc mình đang biến hình thành thứ sản phẩm của thời kỹ thuật số. Viết là lấp đi cái khoảng trống hoác trong lòng. Để thấy mình đang sống).
Nếu em cứ vừa gõ bàn phím vừa đeo phone thì người đọc cũng không nghe được âm thanh dội về từ cuộc sống. Sao anh không nói thẳng văn của em toàn chữ! Đó, em hiểu được rồi cần gì anh phải nói.
Thứ Năm.
Đi thẳng vào cổng, qua cầu thang bên trái, tầng 2, phòng cuối cùng. Tên anh gắn ngay trên cửa, sao còn phải chỉ dẫn kỹ như vậy, em có mù chữ đâu. Nhưng em hay quên. Quên chứ chưa nhầm lẫn bao giờ.
(Chậu hồng quế khô cong, cành lá sắt lại cằn cỗi. Cửa sổ bám một lớp bụi mờ. Những cuốn sách ngả ngốn trên giá. Gạt tàn vun đầy đầu lọc. Và Romance...).
Anh trồng cây mà không tưới thì đừng trồng nữa. Cây sống với anh cũng phải biết cách chịu khổ, không chờ được anh về tưới nước thì cứ việc... chết khô. Rồi anh sẽ bị quả báo vì cái tính ác đó! Anh chỉ chết khô khi nào không còn một cô nàng đanh đá mắng mỏ mình nữa.
(Từng thớ đất khô nẻ reo lên đón ly nước mát. Vòng tròn đồng tâm ẩm ướt loang rộng trên ô cửa kính, một mảng trời trong veo hiện ra. Những con chữ rúc rích một hồi rồi cũng xếp được thành hàng ngay ngắn cạnh nhau. Chỉ Romance vẫn dìu dặt vang lên...).
Em có mệt vì một gã độc thân lộn xộn không? Thú vui của em là làm sạch và thu xếp mọi thứ trở về trật tự. Chỉ là thú vui?
Thứ Sáu.
Sao em không nghe máy?
Em làm gì mà không trả lời tin nhắn?
Em đi đâu cả ngày không online?
Bây giờ là nửa đêm...
Này nhóc, anh không chịu nổi kiểu im lặng của em nữa đâu!
Thứ Bảy.
(Hoa hồng vàng rực cắm trong lọ gốm nâu. Chân dung âm bản của Che Guevara lồng vào khung gỗ có đế đặt trên bàn viết. Đống thiếp mời lưu cữu trong hộc tủ được cắt tỉa thành từng cái book-mark thắt nơ xinh xắn. Và... túi nilon đựng rác cẩn thận đặt sẵn trong sọt).
Em muốn ăn tối ở nhà. Nhưng chỉ còn bánh ngọt và nước suối. Anh cứ việc ra phố ăn một mình. Một mình làm sao anh nuốt trôi? Vậy phải nghĩ ra cách nào đó chứ!
(Đã lâu lắm những chiếc đũa mới được sóng đôi trong vũ điệu hân hoan. Bát đĩa ngoác những cái miệng tròn xoe rộn lên bản đồng ca náo nức. Rượu ấm rực thành ly. Nến lấp lánh sau ánh mắt cười.)
Anh luôn sợ phải trở về trước mỗi chuyến đi. Mà những chuyến đi thì cứ nối nhau thành một vòng vô hạn tuần hoàn. Tại anh chưa tìm ra người mong đợi mình sớm trở về. Chờ đợi là một điều khủng khiếp! Nhưng còn khủng khiếp hơn là chẳng có gì để mà đợi...
Chủ Nhật.
Sao em lại khóc?
Nhìn anh này, anh vẫn đang ôm em đây thôi.
Đừng làm tim anh vỡ nát ra!
(Anh không hiểu gì thật sao! Vừa có một trận lốc xoáy quét đi tất cả lòng kiêu ngạo. Một cánh cửa bí mật vừa mở toang dưới ánh sáng mặt trời. Một thành trì lạnh lùng vừa sụp đổ giữa thảo nguyên bạt ngàn hoa cỏ... Chỉ còn lại mình em, nguyên sơ và nhỏ bé. Cần chở che. Cần yêu thương. Cần anh).
P.T.P.L
(TCSH349/03-2018)
TRẦN QUỲNH NGA
Tôi mở cửa, vứt cái ba lô to kềnh xuống sàn nhà rồi nằm vật ra giường. Tưởng sẽ ngủ được một giấc nhưng rồi không thể chợp mắt được.
TRẦN BĂNG KHUÊ
MINH ĐỨC
(Tặng Tác giả và dịch giả Thiền Luận)
HÀ KHÁNH LINH
Giây phút của sự bí ẩn có khi lại bắt đầu bằng cả một cuộc đời được phơi bày trần trụi.
NGUYỄN THU PHƯƠNG
Vào lúc Tình sầu dứt, tiếng vỗ tay đây đó lác đác. Người đàn ông râu tua tủa ngồi ở cái bàn kê dưới gốc cây si rễ lòng thòng cách bàn chúng tôi chừng dăm mét vội vàng đứng dậy, đi nhanh tới khoảng sân nho nhỏ có mái che được quán thiết kế thành sân khấu, nghiêng người trao tặng hoa cho cô ca sĩ với vẻ trân trọng như một fans hâm mộ đích thực.
LÊ THỊ KIM SƠN
Dịu là kẻ không sinh ra trong hòa bình, cái tiếng hòa bình mà Dịu vẫn chưa hiểu hết nghĩa, vẫn luôn được Dịu líu lo tập hát theo chúng bạn khi đi mẫu giáo.
HOÀNG THU PHỐ
- Em còn gì để cười nói với anh?
Mê nghe giọng mình vang trên điện thoại, trời đổ mưa, mưa giao mùa, hạt lăn tròn nứt nẻ mùa thu.
TRẦN PHƯƠNG TRÀ
Từ trên võng, tôi chồm dậy nhảy xuống sạp ngay sau những tiếng nổ đầu của loạt bom B52. Tiếng nổ khá gần làm rung chuyển cả những khúc gỗ lát căn hầm chữ A.
NGUYỄN HOÀNG
Trăng sáng huyền diệu, những ngôi sao lấp lánh hòa điệu cùng tiếng sóng thì thầm.
HÀ KHÁNH LINH
Truyện
Tôi kịp đến Campuchia lần đầu khi bộ đội Việt Nam vừa đánh trả bọn Khmer đỏ Polpot tràn qua xâm lược các tỉnh biên giới Tây Nam nước Việt Nam ta giết hại nhiều đồng bào ta, nhất là tại Ba Chúc - An Giang có hơn 3000 người dân bị giết hại!
LÊ HOÀNG NGÂN
Đoàn người lại đứng trên đèo gọi anh, một đoàn người áo tơi lam lũ đang đứng trên đèo gọi anh.
NGÔ HỮU KHOA
Hải quay về. Xe khách có chút ọc ạch nhưng đường rộng, nền bê tông phẳng lỳ lại thẳng tắp nên tốc độ gần như không thay đổi, đều đều gần trăm km/h.
LÊ HOÀNH PHÒ
Tiếng máy điều hòa chạy đều đều. Nơi góc phòng, có một người chăm chú coi lại đề cương thực tập.
DUY NHIÊN
Như vừa lội qua một giấc mơ, giấc mơ chắp nối bao thân phận bên đời. Giấc mơ chập chờn nhớ quên lẫn lộn, Như muốn xóa đi gam màu xám và tô lên niềm hy vọng.
PHẠM XUÂN PHỤNG
Tôi đang dính vào thành xe. Dính, chứ không phải đứng, không phải nằm, không phải ngồi. Phần thắt lưng dính vào mép trên thành xe.
DƯƠNG GIAO LINH
Đêm nay trời có mưa?
Giao ngước mắt nhìn những ngôi sao đang thi nhau lấp lánh trên khoảng trời đen sẫm. Chỉ có góc này Giao mới nhìn được những ngôi sao đêm. Tiếng ai huýt gió vọng vào tai nghe u lạnh. Lại một đêm nữa Giao không ngủ…
VŨ THANH LỊCH
Dim chạy hùng hục để vắt kiệt năng lượng. Không nhìn đường, không đếm xỉa các vật cản. Đến gốc cây thị trước Đền Đá chân vẫn không dừng.
ĐINH PHƯƠNG
1.
Bác tôi về thị trấn sống vào một ngày cuối tháng tư nóng đến sớm, nóng nung người, những con chó ghẻ thè lè lưỡi uể oải nhìn nhau lúc bác đi qua chẳng buồn sủa. Bác đi tự tin, bác biết nơi mình đang đến - như cuộc đời bác vẫn vậy - luôn luôn biết điều mình cần.
NGUYỄN THỊ ẤM
Người ta vẫn tưởng sắc đẹp của đàn bà là vô tội. Đúng là vô tội. Nhưng đẹp quá thì phải xét lại.
BẢO THƯƠNG
Kelvin, con đã về rồi à?