Men mưa Huế

16:18 17/01/2014

LÊ TẤN QUỲNH

Khi cơn mưa tung tẩy rót vào tôi cơn váng vất bò ngùng ngoằng trên những nỗi si mê rần rật lan dần từ nỗi nhớ mơ hồ, tôi đã trượt chân mà té ngã xuống một thứ trong veo đang chậm rãi chảy đến sau vô vàn những mảnh thời gian lỉnh kỉnh nhú vỡ ra từ cái khoảnh khắc cuối chiều.

Huế bây giờ thực sự đã bắt đầu cuộc sống như muôn thuở của mình, cuộc sống mang tên Mưa. Nhưng mùa mưa Huế chẳng hề đến một cách vội vã và nhiều khi chậm rãi đến sốt ruột và bực cả mình nếu ai không biết. Và cũng chẳng như là cuộc loanh quanh tìm kiếm một niềm vô vọng nào đó. Cơn mưa tự nhiên đến như nó vẫn bao tháng năm phải đến mang theo chút quà lành lạnh. Chút hồn nhiên. Chút ồn ào bất chợt. Và nó cũng như dòng sông kia, chứ chảy thấm dần đến sâu thẳm một điều gì đó, một không gian nào đó đang cư trú sau từng thớ xanh non khoác lên cái mảnh mai của những góc phố nhỏ dăng đầy hoài niệm. Trời mưa nhưng vẫn không làm vắng đi cái âm thanh vốn đã quá đỗi quen thuộc nơi những quán cà phê cóc vỉa hè. Có chăng là vắng đi những khoảng trống chỗ ngồi ngày rực rỡ nắng, một cái vắng không tên không tuổi nhưng lại thích mang ta đi len lỏi trong thế giới của cuộc biến thiên ẩn dật. Ta dường như chẳng có gì trong cơn mưa thao thiết, bởi vì những khoảng cách đã nhòa tan đến từng ý nghĩ mà vun lên đôi ba cơn trái gió trở trời.

Đôi khi bất chợt lại nghĩ ngợi một chút gì đó giữa cuộc đời, mà cũng chẳng cần gì phải nghĩ đến những điều quá to tát, chỉ ước sao mình có thể thực hiện được những điều nho nhỏ mà mình đã nghĩ đến. Như trong cơn mưa này của Huế, chỉ cần tự làm mình mong manh một chút, sẽ thấy bầu trời như đang ở trong một vòng xoay ngũ sắc, mơn man mình bằng thứ si mê có thật, bằng thứ ngốc nghếch chân thành ươn ướt trên những đôi vai nhỏ nhắn như đang trẩy gánh đường xa với hành trang là muôn giọt nhớ. Cứ mưa đi cho Huế được xanh, cho Huế mỗi ngày thức dậy lại như một lần trong hơn, một lần trôi mất đi cái cũ kỹ hằn sâu nơi đâu đó quanh những biến động không ngừng của lẽ Người. Có phải vậy không mà mưa Huế là sự đan xen của những ham muốn được - mất u hoài, là giấc triền miên kéo về từ những nẻo đường thênh thênh tối - sáng để cứ dần len lỏi vào mỗi ánh mắt, mỗi tiếng cười, giọng nói nhè nhẹ mà lâng lâng, chậm rãi mà thổn thức. Mưa đã quét qua cuộc lãng du của những bàn tay mỏi, định với lên ngắt một thoáng bâng khuâng mà lại sợ mình cũng biến tan theo tiếng rơi thật gần nhưng lại nghe như là ở đâu đây xa lắm. Có sự hồ hởi đã kịp khăn gói tiễn đưa những tang bồng xa lắm. Và có cả lời nào chưa nói kịp thôi cũng để cơn mưa rỉ rả niềm lênh đênh bên giấc khuya của những biển đời trôi nổi.

Cho một cuộc chia tay nào đó ư? Cuộc đời con người vốn dĩ là những cuộc chia tay không hề ngừng nghỉ. Có những cuộc chia tay như những sớm mù sương dọc đường vào Thành Nội, cứ long lanh và mờ ảo. Có những cuộc chia tay ào đến ào đi như một giấc cuồng giông ngày hạ, cứ thảng thốt vội vàng mà ngập mình kinh sợ. Lại có những cuộc chia tay mà lòng trĩu nặng, như những cơn mưa ngày ngập tràn trong sắc mây đen kịt, cảm giác cứ như liên tục bị những bàn tay vô hình ấn lên lồng ngực. Và có những cuộc chia tay để lòng thêm thanh thản, để bước tiếp những nẻo đường đang chờ ta đến và xẻ chia. Cơn mưa là một ví dụ cho mảnh đất này về những ngày ta đang sống. Ghét đó nhưng cũng bịn rịn ta đến từng phút giây khi nào ta còn nhớ được.

Vậy là Huế đã sống trong cơn mưa, trong nỗi co ro bất chợt của một áng mây chiều rung nghiêng về phía núi. Chẳng còn là ta nữa trong cơn lất phất ngổn ngang gam trời lồ lộ. Có thứ men rượu nào đủ say như men mưa Huế. Có điều rượu chỉ làm ta say trong cơn vật vã bất chợt của những ám ảnh rơi tuột bất cứ khi nào còn mưa Huế thì mãi làm ta say trong suốt cuộc tìm kiếm long lanh những gì đã lỡ quên của cả một đời người.

L.T.Q
(SDB11/12-13)







 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • CHÂU PHÙ  

    Tôi về đây giữa mùa hạ khi cơn mưa rào rạt trên biển vắng, gieo hoang vu xuống chiều xa xăm. Từ trong lều quán nhìn ra biển, một màu xám giăng ngang trời.

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG   
                            Bút ký   

    Nước non ngàn dặm ra đi
    Cái tình chi? 

  • LỮ MAI   
        Bút ký  

    Nơi những mái nhà sàn được phủ lớp rêu dày dễ đến nửa gang tay cứ thôi miên, hút hồn khách lạ. Nơi chim rừng hót vang từ sáng tới chiều.

  • PHẠM XUÂN HÙNG

    Tôi nghĩ chắc hiếm có nhà văn, nhà thơ nào thành danh mà trong sự nghiệp sáng tác lại vắng bóng cây cỏ. Sở dĩ loài thực vật thấp bé như cỏ lại trở thành đối tượng mỹ học là nhờ vào những yếu tính trái ngược, thậm chí phi lý nhưng vẫn tồn tại.

  • HỒ NHIÊN  

    Những ngày mới tinh mơ đã đầy nắng. Nắng thấm vào sương làm rực lên sắc hồng ảo diệu. Thiên nhiên tạo nên vẻ đẹp thật giản đơn, và con người chỉ đủ năng lực chuyển tải thông điệp về cái đẹp đó bằng các loại hình nghệ thuật, và điều đó xem như chiếc cầu nối để đưa mỗi ai trở về chiêm ngắm thứ vốn sẵn trong trời đất.

  • NGUYỄN VĂN DŨNG  
                        Bút ký  

    La Habana là thủ đô của đảo quốc Cuba. Tôi thăm La Habana dịp thành phố rộn ràng chuẩn bị kỷ niệm 500 năm tuổi. Những gì tôi thấy ở đây khác xa với những gì tôi từng mường tượng.

  • ĐÔNG HÀ

    Thường trong thời gian của cuộc đời, người ta hay dành riêng khoảng thời gian đáng trân trọng nhất, đó là những ngày đầu năm mới, để nói về muôn sự.

  • ĐÔNG HÀ  

    Tôi vẫn nhớ, chưa bao giờ quên, bài ca dao Mười quả trứng. Bài ca dao được hát lên từ phiên chợ Kẻ Diên nghèo, một vùng quê Bình Trị Thiên khắc nghiệt.

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG  
                               Bút ký   

    Chỉ mấy ngày mưa dồn dập, trắng trời quê hương, tang thương lại gieo lên mảnh đất nghèo khó mỗi lần lũ về.

  • NGUYỄN QUANG HÀ

                            Bút ký

  • ĐÔNG HÀ      
        Tản văn  

    Nếu mỗi đời người dành ra một quãng thời gian để lưu giữ ký ức, tôi tin rằng, ký ức của mỗi người là một cái nhà kho khổng lồ.
     

  • LÊ THỊ MÂY
              Bút ký

    Thật khó lòng quên anh, người bạn cùng đi chuyến tàu Thống Nhất từ Hà Nội vào Sài Gòn.

  • ĐẶNG YÊN
             Bút ký

    Với Hương Trà, những điều tưởng chừng quên lãng về một vùng đất nhiều tiềm năng đã sống dậy. Cái xưa và cái nay trộn lẫn giữa làn ranh văn hóa và ý thức, tính bất toàn và biến đổi, giữa cổ kính và hiện đại.

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG  
                                    Bút ký  

    Huế được xem là một thành phố vườn, cả thành phố là một công viên lớn, ở đâu cũng thấy được một màu xanh mát dịu của cỏ cây, sông, hồ, đồi núi.

  • TRUNG SƠN
                 

    Trong đời viết văn làm báo, lần đầu tôi "đi thực tế" không phải với các bạn đồng nghiệp, cũng không có ai đưa rước, mà đi cùng "bà xã" của tôi - một cô giáo đang loay hoay chưa biết tìm việc gì làm thêm để bù đắp khoản tiền lương ít ỏi của mình.


  • LÊ HƯNG TIẾN

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG   

    Ngày cuối năm, tiếng còi tàu vang bên sân ga cũ bận rộn những chuyến đi về. Cái màu vôi đỏ trong đêm, bóng người vội vã dưới hàng sứ trắng nở tàn lặng lẽ.

  • NGUYỄN KHẮC PHÊ  

    Thiên hạ đang náo nức đủ tin sốt nóng, sao lại đi nói chuyện mít? Cũng do trên trang mạng một tờ báo lớn mới đây có bài “Dân mạng thế giới xôn xao vì trái mít”; nguồn tin gốc lại là một trang mạng của Mỹ! Nhiều vùng quê Việt Nam mình đang vào mùa mít, nhà tôi lại sở hữu 2 cây mít năm nào cũng trĩu quả, cần chi tìm xem chuyện bên Mỹ?

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG  

    Thuở bé, mỗi lần đứng trước chiếc tủ gỗ sơn màu xanh ngọc khiêm tốn nép cuối góc nhà, tôi trải hồn mình cùng bức tranh khắc những nét chân phương về một ngã ba sông bằng lặng, mênh mông với những ngọn núi trập trùng cao thấp tầng mây làm hậu cảnh.

  • NGUYỄN QUANG HÀ
                            Bút ký

    Nhắc tới vùng đất miền tây Gio Linh, trước mắt tôi hiện ngay ra những trái mìn nổ bất ngờ trong thời bình.