Men mưa Huế

16:18 17/01/2014

LÊ TẤN QUỲNH

Khi cơn mưa tung tẩy rót vào tôi cơn váng vất bò ngùng ngoằng trên những nỗi si mê rần rật lan dần từ nỗi nhớ mơ hồ, tôi đã trượt chân mà té ngã xuống một thứ trong veo đang chậm rãi chảy đến sau vô vàn những mảnh thời gian lỉnh kỉnh nhú vỡ ra từ cái khoảnh khắc cuối chiều.

Huế bây giờ thực sự đã bắt đầu cuộc sống như muôn thuở của mình, cuộc sống mang tên Mưa. Nhưng mùa mưa Huế chẳng hề đến một cách vội vã và nhiều khi chậm rãi đến sốt ruột và bực cả mình nếu ai không biết. Và cũng chẳng như là cuộc loanh quanh tìm kiếm một niềm vô vọng nào đó. Cơn mưa tự nhiên đến như nó vẫn bao tháng năm phải đến mang theo chút quà lành lạnh. Chút hồn nhiên. Chút ồn ào bất chợt. Và nó cũng như dòng sông kia, chứ chảy thấm dần đến sâu thẳm một điều gì đó, một không gian nào đó đang cư trú sau từng thớ xanh non khoác lên cái mảnh mai của những góc phố nhỏ dăng đầy hoài niệm. Trời mưa nhưng vẫn không làm vắng đi cái âm thanh vốn đã quá đỗi quen thuộc nơi những quán cà phê cóc vỉa hè. Có chăng là vắng đi những khoảng trống chỗ ngồi ngày rực rỡ nắng, một cái vắng không tên không tuổi nhưng lại thích mang ta đi len lỏi trong thế giới của cuộc biến thiên ẩn dật. Ta dường như chẳng có gì trong cơn mưa thao thiết, bởi vì những khoảng cách đã nhòa tan đến từng ý nghĩ mà vun lên đôi ba cơn trái gió trở trời.

Đôi khi bất chợt lại nghĩ ngợi một chút gì đó giữa cuộc đời, mà cũng chẳng cần gì phải nghĩ đến những điều quá to tát, chỉ ước sao mình có thể thực hiện được những điều nho nhỏ mà mình đã nghĩ đến. Như trong cơn mưa này của Huế, chỉ cần tự làm mình mong manh một chút, sẽ thấy bầu trời như đang ở trong một vòng xoay ngũ sắc, mơn man mình bằng thứ si mê có thật, bằng thứ ngốc nghếch chân thành ươn ướt trên những đôi vai nhỏ nhắn như đang trẩy gánh đường xa với hành trang là muôn giọt nhớ. Cứ mưa đi cho Huế được xanh, cho Huế mỗi ngày thức dậy lại như một lần trong hơn, một lần trôi mất đi cái cũ kỹ hằn sâu nơi đâu đó quanh những biến động không ngừng của lẽ Người. Có phải vậy không mà mưa Huế là sự đan xen của những ham muốn được - mất u hoài, là giấc triền miên kéo về từ những nẻo đường thênh thênh tối - sáng để cứ dần len lỏi vào mỗi ánh mắt, mỗi tiếng cười, giọng nói nhè nhẹ mà lâng lâng, chậm rãi mà thổn thức. Mưa đã quét qua cuộc lãng du của những bàn tay mỏi, định với lên ngắt một thoáng bâng khuâng mà lại sợ mình cũng biến tan theo tiếng rơi thật gần nhưng lại nghe như là ở đâu đây xa lắm. Có sự hồ hởi đã kịp khăn gói tiễn đưa những tang bồng xa lắm. Và có cả lời nào chưa nói kịp thôi cũng để cơn mưa rỉ rả niềm lênh đênh bên giấc khuya của những biển đời trôi nổi.

Cho một cuộc chia tay nào đó ư? Cuộc đời con người vốn dĩ là những cuộc chia tay không hề ngừng nghỉ. Có những cuộc chia tay như những sớm mù sương dọc đường vào Thành Nội, cứ long lanh và mờ ảo. Có những cuộc chia tay ào đến ào đi như một giấc cuồng giông ngày hạ, cứ thảng thốt vội vàng mà ngập mình kinh sợ. Lại có những cuộc chia tay mà lòng trĩu nặng, như những cơn mưa ngày ngập tràn trong sắc mây đen kịt, cảm giác cứ như liên tục bị những bàn tay vô hình ấn lên lồng ngực. Và có những cuộc chia tay để lòng thêm thanh thản, để bước tiếp những nẻo đường đang chờ ta đến và xẻ chia. Cơn mưa là một ví dụ cho mảnh đất này về những ngày ta đang sống. Ghét đó nhưng cũng bịn rịn ta đến từng phút giây khi nào ta còn nhớ được.

Vậy là Huế đã sống trong cơn mưa, trong nỗi co ro bất chợt của một áng mây chiều rung nghiêng về phía núi. Chẳng còn là ta nữa trong cơn lất phất ngổn ngang gam trời lồ lộ. Có thứ men rượu nào đủ say như men mưa Huế. Có điều rượu chỉ làm ta say trong cơn vật vã bất chợt của những ám ảnh rơi tuột bất cứ khi nào còn mưa Huế thì mãi làm ta say trong suốt cuộc tìm kiếm long lanh những gì đã lỡ quên của cả một đời người.

L.T.Q
(SDB11/12-13)







 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • CHÍ CÔNGNghe xã ấy chuẩn bị gặt chiêm, làm được nghĩa vụ lương thực, thuế nông nghiệp và hè thu 1983 sớm hơn các nơi khác, tôi cùng hai cán bộ cơ quan đi về đấy rút kinh nghiệm để có kế hoạch tuyên truyền sát thực tế.

  • VĨNH QUYỀNXe vượt qua một khúc quanh, màu lúa xanh rờn đột ngột hiện ra phía trước. Chúng tôi vừa để lại đằng sau thành phố Huế cổ kính. Hai ngày qua, chúng tôi đã đi thăm và làm việc ở đấy.

  • ĐẶNG THỊ HẠNH                 Tùy bútVề cái thị xã cỏn con mà chúng tôi đến vào cuối đông năm ấy, ký ức tôi giữ lại còn bị giới hạn hơn nữa, do bao giờ không gian về một nơi nào đó ta giữ lại từ ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cuối cùng cứ hẹp dần lại để chỉ còn rút lại ở không gian ta quen thuộc nhất.

  • PHAN THỊ THU QUỲCách đây trên 80 năm, trên con đường làng ấy, đến tết, dưới hai bụi tre Là Ngà mát mẻ người ta thường đánh bài chòi. Một công tử họ Phan ở làng Đốc Sơ làm trong triều nội với chức Hàn lâm viện Biên tu, và một thiếu nữ họ Bùi con nhà giàu làng Đốc Bưu, ngồi bên chòi thành hai phe. Hễ công tử đi một con bài thì thiếu nữ trúng và ngược lại.

  • HÀ THÀNHChúng tôi chuẩn bị hành trang theo đoàn công tác đặc biệt của tỉnh Thừa Thiên Huế, sang làm việc với tỉnh Xa-ra-van nước Cộng hòa dân chủ nhân dân Lào. Để chuẩn bị đón nhận các hài cốt liệt sỹ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hy sinh ở chiến trường Lào về nước.

  • ĐỖ NGỌC YÊN(Kỷ niệm ngày thành lập Hội Liên Hiệp VHNT Thừa Thiên Huế)Vào một sáng đầu thu, tôi tìm đến khu tập thể Trung Tự, Hà Nội, nơi nhà văn Bùi Hiển đang sống cùng con cháu. Ông là một trong số những người đầu tiên tham gia thành lập Phân hội Văn nghệ Thừa Thiên tháng 10 năm 1950, tổ chức tiền thân của Hội Văn học Nghệ thuật Thừa Thiên Huế hiện nay.

  • NGUYỄN QUANG HÀ                          Hồi ký(Kỷ niệm ngày thành lập Hội Liên Hiệp VHNT Thừa Thiên Huế)

  • VŨ ĐÌNH HÒE       Trích đoạn trong cuốn Hồi ký "Pháp quyền - Nhân nghĩa Hồ Chí Minh".

  • THÁI KIM LAN       Viết tặng Lisa Eder

  • PHẠM NGỌC CẢNH                        Bút ký Sau này tôi mới biết cụ Đỗ Tất Lợi. Dành dụm mãi tiền sinh hoạt phí của một anh lính, tôi ra cửa hàng sách quốc văn. Mua một cuốn Nam dược... về đặt đầu giường như cái gối. Gối lên những kỷ niệm về cây, về lá để nhớ thương bà. Những trang viết về cây ngải cứu, cây thạch xương bồ, cây bồ công anh hay như những bài thơ. Những trang viết về củ nghệ, củ gừng, quả mướp đắng, trái me chua phúc dày như kinh Phật.

  • NGUYỄN TRỌNG TẠOKim Mai thân nhớ,Ngày giáp Tết, tôi về miền thơ ấu. Cây đa cổ thụ, ngôi miếu rêu phong vẫn đứng giữa đồng quê như đợi như chờ từ vạn kỷ.

  • NGUYỄN THẾ TƯỜNG                               Bút ký Dải đất Việt khi chạy dài vào tới miền Trung thì xép lại trong một khúc eo. Một bên là dãy Trường Sơn hùng vĩ che chắn. Một bên là biển rộng sóng vỗ bờ.

  • NINH GIANG THU CÚC                         Ghi chép Thuở còn bé tí tẹo tôi thường được người lớn kể cho nghe chuyện một anh chồng Cọp đi rước Cô mụ (nữ hộ sinh) cho chị vợ đang đau bụng đẻ.

  • TRÍ NHÂN       Truyện kýNăm 1954, đa số cán bộ, đảng viên ở chiến trường miền đều tập kết ra Bắc theo Hiệp định Giơ-ne-vơ. Chỉ có một số ít cán bộ, đảng viên cốt cán được bố trí ở lại trong vùng tạm chiếm để xây dựng cơ sở cách mạng, tổ chức lực lượng đề phòng địch phá hoại Hiệp định đình chiến.

  • NHẤT LÂM         Bút ký Năm 1948, từ đồng bằng huyện Triệu Phong, chúng tôi vượt quốc lộ 1A lên một xã miền núi, xã Phong An. Hồi ấy rừng bạt ngàn vô tận, xã Phong An chỉ cách thị xã Quảng Trị chừng mười cây số, do núi rừng ngút ngàn, mà trở nên xa vời như xứ sở lạ lùng ngàn dặm. Chúng tôi bảo nhau: đề phòng cọp từ bụi rậm vồ tươi như đùa. Nhìn núi cao và cây rừng trùng điệp, con người trở nên hồi hộp, lo sợ mơ hồ; lại đi ban đêm, đi lần đầu giữa rừng, sợ là tất nhiên.

  • HƯƠNG GIANG(Hưởng ứng cuộc vận động “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”)

  • HOÀI NGUYÊNTiếng tiêu trầm của nỗi cô đơn...

  • TRUNG SƠNTrong số những con vật gần gũi với con người, con mèo không đứng vị trí thứ nhất thì cũng nhì. Chỉ riêng việc chú mèo có đặc quyền thỉnh thoảng "chung chăn" với con người lúc trời mưa rét cũng đủ để xếp chú đứng ở thứ bậc cao trong mối quan hệ với con người. Cũng vì vậy, trong thành ngữ và tục ngữ có nhiều câu nói đến con mèo ngẫm ra khá thú vị.

  • ĐOÀN MINH TUẤN                     Tùy bútĐã từ lâu lắm, nhiều mùa xuân đã qua, nhà văn Đoàn Giỏi có cho tôi mượn cuốn sách rất hay viết về "chó và mèo trên thế giới" của hai tác giả người Pháp Marlyse et Frange.

  • NGUYỄN QUANG HÀHầu như mỗi chúng ta chỉ biết Mai Xuân Hòa là nhạc sĩ. Anh đã ra mắt hai tập nhạc viết cho người lớn: "Nỗi đợi chờ", "Khát vọng",và hai tập cho thiếu nhi: " Những điều em thích", " Những ngôi sao đẹp".