Minh họa: Ngô Lan Hương
Cô êm như mơ rời phòng ngủ...
LyLy quay người lại, nhìn hắn, môi nhẹ điểm một nụ cười. Hắn có vẻ căng thẳng nhưng cô thì cảm thấy tỉnh như sáo, như vừa ngủ một giấc đẫy đà, nên chẳng có lý do gì để trở lại với phòng ngủ, với ông chồng ở độ tuổi 60 năm cuộc đời, đã ngáy, đang ngáy, sẽ mãi mãi ngáy cho đến khi không còn được ngáy nữa thì thôi. Cô bước về phía hắn, ngồi xuống giường, ở khoảng giữa hắn và cái túi xách hành lý của hắn, với câu nói cho vui nhà vui cửa: - Anh về quê rồi vô lại nữa chứ? Hắn khẽ lắc, chống tay ngồi duỗi dài ra, lưng tựa vào vách tường. - Anh định lập nghiệp ở quê luôn à? Quê anh ở đâu vậy? - Huế! - Huế ư?... Trông anh khác người của sông Hương núi Ngự quá! - Sao mới giống? - Huế nhỏ nhẹ, kín đáo chứ mô mà dồng dổng ra giữa trời rứa!... - Em có ở ngoài đó một thời gian, hồi còn là sinh viên. LyLy nói với nụ cười, nhưng bất chợt ánh mắt cô trở nên xa vắng, u ẩn. Cô định nói gì đó nữa, song ngập ngừng, lại thôi. Nhìn sang hắn, cô thấy hắn có vẻ nghĩ ngợi, rồi hắn chậm rãi nói: - Tôi đã trôi nổi đây đó khá nhiều năm, đến mình cũng không còn nhận ra mình huống chi người khác... Hồi nhỏ tôi thường qua lại cầu Tràng Tiền không biết mai này về có tìm lại được những cảm giác đó không? Hình ảnh của chiếc lược ngà bắt qua dòng Hương Giang thơ mộng đã không còn nữa, phải không Ly?... Hình ảnh của một thanh niên Huế, dịu dàng, trầm lắng, lãng mạn, tài hoa đã là một thứ của hiếm. Tôi có biết vài bà vài cô cứ phàn nàn về anh chồng dân gốc Thần kinh của mình, còn Ly có lẽ đã gặp một anh chàng điển hình núi Ngự, phải không? - Không có đâu, hồi đó em còn nhỏ dại ngây thơ lắm! LyLy nói với nụ cười, rồi cất tiếng cười giòn tan, réo rắt câu sau nói đùa tiếp theo, rồi một câu nữa và một câu nữa. Cô muốn cười đùa để hắn cười đùa, để xua đi cái lạnh vắng của đêm khuya, cái trần trụi, trơ cứng của căn lầu, thế nhưng hắn chẳng có vẻ gì là hiểu ý cô cả, vẻ mặt, dáng điệu hắn vẫn khinh khỉnh, dàu dàu, trông hết sức nặng nề, u ám, làm cô cụt hứng, phát bực lên. - Cứ nghĩ rằng học hành là con đường duy nhất để thoát cảnh nghèo hèn, tăm tối, nhưng rốt cuộc chỉ tổ làm mê muội thêm. Hắn bỗng nói, rồi ngồi thẳng lên nhìn sang LyLy, hỏi về chuyện học hành trước đây của cô. - Từ đó đến nay em vẫn chưa về nhà! LyLy kết thúc mẩu chuyện ngắn gọn về khoảng đời sinh viên dang dở của cô. Cô đã định không nói, đã cố vùi chôn nó, chỉ gợi lên nỗi buồn phiền vô ích, cô không hiểu vì sao lại nói, lại nói với cái tên sẽ trở lại mảnh đất ghi dấu sự thất bại đầu đời của cô, và thất bại này mở ra cho thất bại khác, một chuỗi xoắn ốc, một mũi khoan khoan dần xuống lòng địa ngục: Cô rời đất Huế ngay trong cái ngày tên tuổi bị gạt ra khỏi danh sách những cử nhân tương lai vì đã không vượt qua được kỳ thi gọi là chuyển giai đoạn trong thời điểm có cái gọi là đại học đại cương, đã gục xuống trước một hàng rào, trên chuyến tàu trực chỉ thành phố Sài Gòn này, và đây là một cái bẫy khổng lồ chực chờ bước chân loạng choạng của những người trẻ tuổi thất vọng, chán chường, bế tắc, và có lẽ giờ này cô đã ngủ vùi bên cạnh ông chồng đã quá đát của mình nếu như tên thanh niên người Huế đang nói lời chia sẻ với nỗi buồn riêng của cô đã làm cái điều mà gã nhân tình kinh niên, kẻ đã dụ dỗ cô vào nẻo đường bán phấn buôn hương cách đây mấy năm sẽ làm, từng làm, nghĩa là đè lên người cô ngay mỗi khi cô xuất hiện, tất nhiên chẳng ai cho không hay hưởng không cái gì cả - Ly hút thuốc không. Hắn dừng lời, rồi hỏi khẽ khi thấy ánh mắt người đàn bà cứ chờn vờn trên điếu thuốc đang tỏa khói của hắn. LyLy chầm chậm nhả khói. Đêm lạnh, lòng người cũng bất chợt lạnh... cô chỉ nghe rì rầm bên tai một giọng nói, trước mặt cô như hiện ra bóng dáng một cô gái ngồi lặng bên ô cửa, nước mắt ràn rụa nhìn quê nhà xa dần xa dần... - Anh đi ư? Giọng cô ngỡ ngàng khi sực thấy người ngồi bên cạnh đứng lên. Hắn khẽ gật, bước ngang qua mặt cô, tay quơ lấy cái túi xách. - Còn sớm mà anh. - Đi tới đó là vừa... Trước sau gì cũng phải đi thôi. - Em biết. Đôi mắt ngước nhìn lên của người ở lại làm người đi ngập ngừng, băn khoăn, rồi ngồi trở lại. Họ im lặng một lúc khá lâu, mỗi người mỗi điếu thuốc, những làn khói hòa quyện vào nhau, mù mịt, rồi tan biến vào thinh không. Tiếng thạch sùng tặc lưỡi đâu đó. - Sự trở về của tôi giống như sự sắp đặt của số phận vậy! Tên thanh niên bỗng cất tiếng. Cứ nghĩ sẽ sống mãi trong cảnh sống vô gia cư chết vô địa táng... Hồi nãy ở ngoài sân thượng chắc tôi trông khó coi lắm, phải không Ly? Tôi nằm trần ra như thế là bởi đang tắm đó! Hắn mỉm cười. Nghĩ cũng điên thật, tôi muốn nhờ sương gió trăng sao tẩy rửa, gột rửa mình, tôi muốn cho thật sạch sẽ, thật thơm tho như những ngày đầu bước chân đi... Không biết rồi ở quê sẽ làm được những gì? Người ta đổ vào đây còn mình thì ngược trở ra... Mai lên tàu, mốt tới quê, hôm kia đã đón giao thừa ở nhà... Cứ như trong mơ vậy! Ly có thích đón giao thừa không? Tôi thích lắm! Nhớ hồi nhỏ... Những giao thừa đã qua thật tồi tệ... Có lẽ giao thừa năm nay tôi chỉ có một mình, tôi thích được ở một mình trong những thời điểm như thế, ngồi nhìn lên bầu trời tĩnh lặng, huyền bí, suy nghĩ, tôi thường nghĩ mình sẽ làm cái gì đó khác hơn những thứ đã làm trong năm cũ, thế nhưng mọi việc rồi vẫn cứ y như thế... Vướng vào một thứ gì đó thì sao mà quá dễ dàng!... Nhưng lần này chắc là phải khác đi, tôi đã dứt khoát từ bỏ thành phố này rồi, tôi muốn làm lại cuộc đời, không biết là cuộc đời thì có thể làm lại được không nữa, đúng ra tôi chỉ thay đổi cách kiếm tiền, kiếm tiền một cách lương thiện để cho tâm hồn thanh thản, sống một cuộc sống bình thường, giản dị và nhẫn nhục, chịu đựng như những người dân quê tôi... Nhưng thật không thể hiểu nổi! Ly có biết khi mới vào đây tôi đã ở trong căn nhà này không? Từ đây đến trường học, rồi từ đây ra hè phố, rồi cũng từ đây trở lại với những năm tháng hồn nhiên! Thật khó hiểu! Định mệnh hình như đã đặt tôi vào một trò chơi?.. Ly có biết không, thời tôi còn ở đây căn nhà này chỉ là một cái vỏ thôi, nhưng là một cái vỏ chứa đầy tiếng cười, nó có cả một gia đình đông đúc, và những người quen thân... Hình như tiền bạc chảy vào càng nhiều càng mạnh thì càng làm xói mòn, xói lở?... Thật đáng xấu hổ! Cách đây mấy ngày tôi đã tình cờ gặp lại người đã từng là bà chủ của căn nhà này, đúng ra là bà đã nhận ra tôi, ở nơi nào khác, hoặc như người ta hay nói một xã hội công bằng văn minh thì bà ấy đã có thể có một gia tài nho nhỏ hay ít ra cũng không đến nổi xơ xác, tàn tạ như hiện tại, sau khi ly dị... Chỉ mới vài năm không gặp mà như đã trăm năm! Nhưng chính bà đã mở mắt ra cho tôi đó... Bà đã tạo điều kiện cho tôi về, bà thương tôi chẳng khác gì con đẻ của bà... Bà đã rời căn nhà này trong sự ép buộc, trong phẫn uất, đau khổ! Nói tới đó, hắn đột ngột câm bặt, tay búng mạnh điếu thuốc đang hút vào bức tường trước mặt... - Cuộc đời chó má thật! Hắn bỗng gầm lên, rồi đứng vụt lên. Ly, xuống mở cửa cho tôi! Giọng hắn hằn học, nói xong không nhìn vào người đàn bà, và cũng không đợi cho cô ta tỏ ý gì, đã cùng với cái túi xách bước thẳng về phía cánh cửa dẫn xuống phía dưới nhà. LyLy cảm thấy tức giận... - Anh nói cho rõ ràng rồi đi! Tôi có phải gây ra cảnh bất hạnh cho bà ấy đâu! - Chính cô đấy, những kẻ như cô! - Anh im đi! - Có mở cửa không? - Ai đưa anh đến đây thì đợi người đó mở cửa! - Được! Tôi tự đi đây. Hắn vừa nói vừa xoay người, cái túi xách đen vẽ lên một đường đen loang loáng, và cũng không nhìn người đàn bà, bước xéo qua mặt cô ta về phía cánh cửa mở ra sân thượng. Hắn định trèo xuống như đã từng trèo lên, chẳng biết vì cái nỗi gì hắn lại làm cái chuyện của dân nhập nha trong một đêm cuối năm lạnh lẽo, ướt át, cực kỳ tịch mịch, bình yên thế này, nhưng rõ là hắn muốn giỡn mặt tử thần. Bịch! Hắn đã ném cái túi xách xuống ban công tầng lầu... Người đàn bà vừa ra đến nơi, cô ta hốt hoảng kêu lên “ Anh điên hay sao vậy?” trong cái vội vã sải bước về phía tên thanh niên, và chụp mạnh vào một cánh tay hắn, kéo lại. - Thả ra! Hắn quát sau cái trụ người lại, rồi bất thần đẩy mạnh một cái làm cô ta văng ra, loạng choạng, trượt té trên sàn bê tông đẫm sương, còn hắn cũng bị mất thế, chới với, và nếu không kịp ghìm cái chân đã ở bên ngoài dãy lan can bao quanh sân thượng có lẽ giờ đang nằm bẹp dưới vỉa hè sáng choang choang ánh đèn cao áp. Điều đó làm trán hắn toát mồ hôi hột, hắn đưa bàn tay run rẩy không thôi quẹt ngang dòng mồ hôi hòa với nước trời ròng ròng trên mặt, đôi mắt hoảng loạn hướng xuống phía dưới đường nhẹ khép, rồi lẳng lặng rút cái chân định mệnh trở về phía trong sân, và thế rồi bỗng dưng ngồi thụp xuống, đưa hai tay ôm lấy đầu. LyLy lồm cồm ngồi lên, cô định đứng dậy, song rồi cô vẫn cứ ngồi nguyên đó, hai tay vòng qua đầu gối, mắt đăm đăm nhìn vào gã thanh niên. Cô cảm thấy một nỗi mệt mỏi, ủ ê, rã rời, chán ngán bao trùm... Thật ra cô tìm đến chốn này không phải là chỉ để thỏa mãn tình dục, mà sâu xa hơn, nguyên nhân xuất phát, cái tạo ra một sức mạnh để mặc kệ việc gì đến thì đến đưa đi đâu thì đi, chính là cô muốn mượn nó, nhờ đến nó, qua tên thanh niên kia hay bất kỳ ai, để quên đi, xóa đi, vùi chôn đi những cảm giác, cảm nhận, những ý nghĩa về cái trống rỗng xác xơ, nỗi đọa đày cay đắng, nỗi buồn đến độ muốn bỏ đó tất cả mà đi vẫn thỉnh thoảng nổi lên, trỗi dậy một cách không thể kiểm soát được từ sâu thẳm của trái tim cô, đưa ma rước quỷ vào tâm hồn cô. Một cái vòng luẩn quẩn, đen tối: Tránh cái tồi tệ này lại đụng phải cái tồi tệ khác còn nguy hại hơn. Tuy nhiên đêm nay cô đã gặp được một con người không như bao nhiêu con người khác cô từng biết đến, hiểu qua. Hắn bỗng đứng lên, nhìn lướt qua cô, rồi lẳng lặng bước vào nơi hắn hùng hổ lao ra. Cô nhìn theo hắn, rồi đứng lên. Cô cảm thấy ê ẩm khắp người, cái chân trái đau buốt ở khớp gối. Cô khẽ cúi xuống xoa xoa bóp bóp vào đó, rồi khập khểnh đi vào nơi tên thanh niên vừa vào. Đã khá lâu rồi cô không bị đau như thế này, có cảm giác về điều này, cô cũng đã bị xô té một cách phũ phàng không ít lần nhưng không phải là xuống cái sân thượng sắt thép mà là ở chốn đèn màu phù hoa. Giờ đây hai người đã đang ở trước cổng ngôi nhà đồ sộ, im lìm. Đã hơn 3 giờ sáng. Xung quanh hãy còn vắng tanh, lạnh giá, trên hàng cổ thụ u trầm trải dọc theo quãng phố, sương rơi thành từng giọt như mưa. Nhưng ở một nơi nào đó, những âm thanh tiếng động, nhịp điệu của một ngày mới, của cuộc sống, sự sống đã rì rào lắng đọng. - Thôi, anh đi nghe Ly. Người đàn ông trẻ bỗng nhìn thẳng vào mặt người đàn bà trẻ nói dịu dàng, rồi khẽ xốc lại cái túi xách đen mịt trên tay, quay người, chầm chậm bước đi. Bóng hắn trải dài, trải dài... Giọng người đàn bà bỗng cất cao: - Em sẽ nhớ mãi đêm nay! Nhưng anh à, em chưa biết tên anh? - Tên gì cũng được mà... Một tên người Huế lưu lạc vậy nhé, Ly! - Anh người Huế lưu lạc gì ơi, nhớ nghe, em không phải là Ly, em tên là LyLy. Câu nói làm kẻ đang bước đi đứng lại, rồi nhè nhẹ quay người lại, rồi với ánh mắt đăm đăm nhìn vào người đàn bà đứng cách mình vài mét, hắn nói nhẹ nhàng: - Anh biết chứ, anh biết rất rõ, nhưng em à, khi nào rảnh rỗi em hãy đến một nơi yên tĩnh, thử gọi tên mình lên nghe nhé! Tạm biệt... LyLy!...LyLy!...LyLy!... Bóng tên thanh niên người Huế lưu lạc đã mất hút sau ngã ba, nhưng người đàn bà vẫn còn sững sờ, bất động, ánh mắt chết cứng theo một đường thẳng băng, xuyên qua mọi thứ án ngữ, che khuất tầm nhìn. Hắn đã đến và hắn đã đi, và hắn vừa gây ra vừa để lại, ôi cái câu nói cuối cùng này... Phải chăng ấy là, anh yêu em, không còn hơn thế nữa... Nhưng hắn là ai? Cô không hề biết gì về hắn cả, hắn được ông chồng cô đưa về đây đã gần 2 tuần lễ, thông báo ngắn gọn: Đây là con trai của một người bạn thân đã qua đời của anh. Chỉ có thế, ông ta không những không nói về hắn mà còn hầu như không chuyện trò gì với hắn, xem hắn như một pho tượng biết di chuyển, như cực chẳng đã lắm, như bị ai bắt buộc phải đưa hắn về nhà, còn hắn cũng vậy, như thể vừa câm vừa điếc, chán đời trầm trọng, chỉ đến bữa ăn mới lừ đừ như ông từ giữ đền xuất hiện trước mặt mọi người, hắn gợi lên một cảm giác khó chịu, xốn xang, một vật đen, một vết vằn vện giữa những đồ nội thất sang trọng trong ngôi nhà 3 tầng tráng lệ này, trước đêm nay, cô mong hắn biến đi đâu thì đi cho rảnh mắt, cô đã nhớ ra hắn như người ta sực nhớ đến một món đồ bị lãng quên trong xó tủ... LyLy...LyLy... cái tên này dành cho ai đây? Cái gì đây? Một đồ vật, một con chó, con mèo hay là một con người? LyLy, tới đây! LyLy biểu đây! LyLy cho mày cái này đây! LyLy ngoan nào... Những tiếng bước chân gấp gáp đột ngột vang lên, rồi một giọng nói nặng nề, bực dọc, ngái ngủ cất lên giữa khung cảnh băng giá, lặng câm: - LyLy, sao đứng dậy? Có chuyện gì thế? Người đàn bà bỗng quay phắt người lại, trừng trừng nhìn xuống khuôn mặt tròn tròn, láng láng, xam xám, hằn lên những vết cắt ngang dọc trông như một cái bánh đúc của người đàn ông đứng tuổi vừa xuất hiện, và bỗng quát lên: - Tôi không phải là LyLy! Các người đã kêu tôi là LyLy! Tôi là Ly, cha mẹ đặt tôi tên Ly, Nguyễn Thị Ngọc Ly! - Em... em làm sao thế, LyLy? - Ông câm đi! LyLy đã chết rồi, đã chết thật rồi! Nghe rõ chưa?... Tôi đến đây không giấy tờ văn tự, không tình cảm không yêu thương, ông cần tôi tôi cần ông, bây giờ tôi không cần ông nữa, tôi không cần bất cứ thứ gì của ông nữa, của các người nữa! Tôi đi đây, tôi về nhà tôi đây... Tôi là Ly... Trời ơi, tôi là Nguyễn Thị Ngọc Ly... Nguyễn... Thị... Ngọc... Ly... Ly...Y... Giọng người đàn bà trẻ vang dài vang xa, vang vọng nôn nao thổn thức, cứa vào khu phố đang chuyển mình về sáng, nhỏ dần, nhỏ dần, chìm đi trong một tiếng rao gọi khỏe khoắn: Bánh mì nóng đây!... Huế, 12- 99 V.N (133/03-2000)
|
NGUYỄN ANH NHẬT
Trong Thế chiến thứ hai, một đội quân điện thính viên có nhiệm vụ nghe ngóng điện đài của đối phương luân phiên nhau hàng ngày trời.
LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
Những người già bảo chúng tôi ở Ái Tử có nhiều ma, ngày xưa chiến trận diễn ra liên miên, nhiều người bị chết mất thây. Những cuộn cát xoáy do gió cuốn lên mỗi lần mù mịt là ma đi kiếm ăn.
PHƯƠNG HÀ
Thằng Mạnh lẹ làng cắt quả bí đao đang lủng lẳng trên giàn. Nó nheo mắt lại vì nắng, trán lấm tấm mồ hôi.
VIỆT HÙNG
Chàng cho rằng mọi việc cũng chỉ tại những chiếc đồng hồ quay ngược.
VŨ NGỌC GIAO
Năm Luyến lên sáu tuổi cả nhà phát hiện nàng bị bệnh mộng du.
Cứ vào quãng gà gáy canh hai Luyến lại bật dậy vén màn, mở cửa lững thững đi ra vườn.
LÊ VI THỦY
Đêm.
Tiếng nhạc vũ trường khiến gã quay cuồng. Chai Armagnac vơi dần. Những cái ly được nâng lên hạ xuống cùng với tiếng cười rôm rả.
NGUYỄN QUANG HÀ
Ngay cả ở đất Cố Đô, không mấy ai biết ở chân núi Ngũ Tây có một vườn mai vàng. Chủ vườn mai ấy là hai cha con ông già mù.
VIỆT HÙNG
Khi ấy, là khoảng thời gian mà trong tôi, cảm giác trống rỗng đến ghê sợ đang xâm chiếm. Với tôi lúc đó, chẳng còn gì để đáng coi là đẹp...
NGUYỄN NGỌC LỢI
Đầm sen ấy có từ bao giờ, bà không thể biết. Nhưng bà biết đích xác ngày nó tàn, tận mắt chứng kiến cả một đầm nước loi thoi tàn úa những cọng, những tán lá mốc xỉn màu rỉ sắt đổ gục, mặt nước hồ bàng bạc những cuống lá buồn thảm. Và cái đầm sen ấy đã được kết thúc bằng những chuyến xe nối đuôi nhau ào ào trút đất.
PHẠM GIAI QUỲNH
1.
Đóng nắp hòm thư đã bong phần gỉ sét bên ngoài, cô nhét mấy lá thư vào trong nhà - qua khe cửa. Vì cô đã chốt khóa rồi nên không muốn phải mở cửa ra một lần nữa.
HƯƠNG VĂN
Màn đêm đã tràn ra mặt biển. Màu nước đen như màu mực, lênh loáng, mênh mông. Bãi bờ vắng lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở của biển.
ĐINH PHƯƠNG
1.
Tôi nói với Vân về việc từ nay sẽ không nói đến cái chết của Ẩn nữa, chấm dứt một cơn mộng dài đẵng ai cũng phải quên đi.
LÊ KIM SƠN
Nàng biết không, ta đã nhìn thấu nàng từ rất lâu trước đó? Buổi tắm trăng ngơ ngác một mình, cái tinh khôi như đóa hoa mới hé, chỉ mình ta chế ngự được thời gian, cái khoảnh khắc lãng đãng muôn trùng, đã trói trái tim tội nghiệp của ta bên nàng mãi mãi.
HOÀI NAM
Người ta vẫn xì xào tới tai tôi rằng, tôi là một con ngốc. Thì đã sao! Tôi không cảm thấy bị xúc phạm mà ngược lại nó đem đến cho tôi cảm giác được an toàn yên ổn. Ai lại đi ganh tị, đố kị với một con ngốc? Làm thế chẳng khác nào tự túm tóc nhấc mình khỏi mặt đất.
HOÀNG THU PHỐ
1.
“Khi ánh sáng một lần nữa soi chiếu, ta bỏ lại tàn lụi thế giới này”.(*)
QUÁCH THÁI DI
Tôi đẩy nhẹ cửa bước vào một gian phòng khá lớn, cố gắng không gây ra tiếng động. Tôi ngồi xuống chiếc ghế bành đặt gần kệ sách rất cao, lắng nghe dòng suối âm thanh trong trẻo đang chảy ra từ cây đàn piano màu trắng.
VIỆT HÙNG
Tosenli bước vào tiệm cho thuê đồ "Con Ngỗng Vàng". Người chủ tiệm thấy ông, theo thói quen, chẳng cần hỏi, đi thẳng đến nơi treo đồ.
VIỆT HÙNG
Đêm tháng 6 của Hà Nội. Căn phòng 24 mét vuông như chật thêm. Giáo sư Sơn ngồi mơ màng nhả khói thuốc.
TẠ XUÂN HẢI
Cầu Sòng là một nơi hoàn toàn vắng vẻ. Nếu có công chuyện thật sự cấp bách phải qua sông, người ta đi vòng xuống phía hạ nguồn khoảng hai cây số, ở đó có một chiếc cầu khác.
PHƯƠNG HÀ
Tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, đầu vẫn còn đau. Trước mắt tôi là màu trắng toát của bốn bức tường bệnh viện.