Hắn…

15:34 09/01/2012
THIẾU HOA Hắn! Một vị khách không mời mà đến. Hắn đến viếng nhà tôi trong một đêm mưa to gió lớn. Cả nhà ai cũng biết sự có mặt của Hắn. Đêm đầu tiên cứ nghĩ Hắn chỉ trốn mưa tạm thời rồi hôm sau sẽ đi. Nhưng đến nay đã qua một mùa xuân, Hắn vẫn còn ung dung tự tại ở trong nhà, lại ở đúng trong phòng của tôi như một thành viên chính thức trong gia đình.

Ảnh: internet

[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 <![endif][if gte mso 9]> <![endif][if gte mso 10]> <![endif]

Tôi còn nhớ rất rõ, sau cơn mưa như trút nước đêm ấy, khi nhà tắt đèn đi ngủ, thì ngoài hành lang Hắn cất tiếng kêu lên khe khẽ, rụt rè… Tiếng kêu ngập ngừng như một sự ra mắt, như một sự thăm dò phản ứng của chủ nhà, tiếng kêu trong run sợ. Có lẽ tự Hắn đã biết thời gian ấy thân phận của đồng loại Hắn quá mong manh: Ở khắp mọi nơi, từ miền quê đến đồng bằng, từ rừng sâu đến núi đá, ai cũng muốn tìm dòng giống Hắn. Người ta săn tìm Hắn như báu vật: Người
nghèo tìm Hắn mong cải thiện cuộc sống, người giàu, các đại gia, các đấng nam nhi tìm Hắn để hòng thỏa mãn những đòi hỏi đời thường, người đang mang trọng bệnh tìm Hắn như một vị cứu tinh mong giữ lấy mạng sống đời mình… Hằng ngày nhan nhản trên báo chí khá nhiều giấy mực viết về họ hàng nhà Hắn… Hắn là báu vật.

Từ những nguồn tin hư hư thật thật về giá trị ấy, mọi người trong nhà tôi có một sự quan tâm ưu ái đặc biệt đến Hắn, nhất là bà nội. Có lẽ trực giác Hắn cũng cảm nhận được điều ấy, nên cứ “lấn sân” từ từ, mấy tháng đầu ở ngoài hành lang, rồi vào dần đến mặt ngoài phòng khách, bây giờ đã “định cư” mãi trong phòng tôi. Ngày đầu Hắn mới vào phòng tôi bà nội vui mừng thấy rõ. Nội phỏng định theo cách suy nghĩ của riêng mình: Tiền kiếp Hắn là bạn bè, là người thân của tôi, nên hôm nay Hắn đang quay lại để được sống gần và bảo vệ tôi. Có mặt hắn tôi sẽ an toàn và gặp nhiều may mắn.

Hắn cũng là đứa rất khôn ngoan biết “nịnh” bà lắm: Mỗi tối đều đặn, cứ khi bà gõ tiếng chuông đầu tiên để vào giờ tụng kinh tối là Hắn lại tiếp liền cất cao tiếng kêu, kêu thật to, thật rõ, như muốn đua chen cùng tiếng chuông, như báo cho bà nội biết rằng “Thưa nội con đang có mặt. Con cũng đang cùng nội cầu mong Đức Phật ban sự bình an đến khắp mọi người, và con cũng đang mong cầu cho giống nòi con được tồn tại trên cõi đời này”… Thái độ “biết ăn biết ở” của Hắn khiến cho mọi người trong nhà càng thương mến hơn, nên có đôi lúc quên khuấy đi vài hôm, nội lại hỏi thăm từng người xem mấy hôm rày có nghe Hắn kêu đều không? Lo Hắn đi chơi xa bị người ta bắt cóc, lo Hắn bị chó, bị mèo ăn thịt. Nội thường theo dõi từng tiếng kêu của Hắn để biết Hắn đã trưởng thành tới đâu rồi, và để phỏng đoán xem Hắn là trai hay gái?

Việc Hắn là trai hay gái cũng là một điều mà tôi và các em trong gia đình thắc mắc. Ngày đầu hè vừa rồi các em về nghỉ hè, tuy chúng nó cũng đã quen với sự có mặt của Hắn, vậy mà các em cứ tò mò, rình rập để xem cho được mặt mày của Hắn, theo dõi nay Hắn lớn được bao nhiêu? Lúc nào thì hắn đi tìm mồi? Hôm nay Hắn đang mặc áo màu gì? v.v. Chúng cố lắng nghe tiếng kêu của Hắn để phân biệt giới tính? Suốt mấy ngày nghỉ hè, cả bầy em nhỏ cứ lấy đề tài về Hắn thi nhau bàn chuyện. Đêm về cả bọn vây quanh bắt bà nội kể chuyện đời xưa trước khi ngủ, và nội cũng chọn Hắn làm chủ đề. nội đã hư cấu khá nhiều chuyện phiêu lưu thú vị về Hắn để ru dần giấc ngủ của bầy cháu, nhưng trong câu chuyện có một chi tiết nội kể là thật:

Đó là khoảng từ năm 1969 đến năm 1972, thời gian ấy chiến tranh rất khốc liệt, bà nội lúc đó còn rất trẻ, một mình mang theo ba đứa con dại lên làm việc ở Đà Lạt, thuê một căn nhà gỗ nằm lọt thỏm đơn độc trong một vườn hồng bát ngát. Khí hậu Đà Lạt ngày thì nắng, đêm về rất lạnh, nên cứ về đêm, sự co dãn của gỗ tạo nên những âm thanh răng rắc, răng rắc trong đêm vắng, lúc to lúc nhỏ. Đêm nào âm thanh đó cũng lập đi lập lại, khiến bà nội một thân một mình co ro ôm trong tay ba đứa con nhỏ sợ đến rợn người. Ngày phải đi làm, đêm khó ngủ vì sợ, sức khỏe của nội suy sụp rất nhanh…

 Thế rồi sau một cơn mưa, có một chú (cô) tắc kè từ đâu đến, Hắn bám ở vách gỗ ngay dưới gầm giường của nội, đêm nào cũng kêu vài ba lần, có lúc kêu nhiều lần… Tuy chỉ là một con vật, nhưng từ ngày có mặt của Hắn, tự nhiên nội có cảm giác thật bình an. Tiếng kêu của Hắn không hề làm đánh thức giấc ngủ của bà, mà ngược lại, giúp cho không gian bớt thanh vắng. Ba mẹ con bớt cô quạnh trong ngôi nhà, trong khuôn viên vườn hoa hồng bát ngát hương thơm bí ẩn và liêu trai. Biết Hắn đang nằm gần cạnh mình, nội có cảm giác như đang có người bảo vệ nên giấc ngủ đến thật nhẹ nhàng, sức khỏe từ từ hồi phục.

Tuy nghe tiếng kêu của Hắn từ lúc hắn còn là một chú (cô) bé, cho đến qua một thời gian tiếng kêu đã thay đổi nghe cứ ồm ồm như một cậu thanh niên trưởng thành bể tiếng, vậy mà nội vẫn chưa một lần được nhìn rõ ràng mặt Hắn, không biết Hắn to bao nhiêu, khoác áo màu gì?! Tuy thế, hình ảnh Hắn rất gần gũi, thân quen, và bà vẫn tin rằng tắc kè là con vật đem đến cho ta nhiều may mắn, bình an.

Có lẽ tôi cũng đã và đang nghĩ nội mình nói đúng: Sau một cơn bạo bệnh, qua một thời gian dài điều trị, tuy đã thoát khỏi hiểm nghèo, nhưng trong lòng tôi luôn luôn có một chút bất an, thiếu tự tin, ít nhiều mặc cảm trong cuộc sống. Vậy mà từ khi Hắn đến, kèm theo câu chuyện kể ngày xưa, về sự có mặt của Hắn ở Đà Lạt trong thời tuổi trẻ của Nội, đã giúp tôi đuổi dần những tư tưởng bi quan tiêu cực mà tôi đã tự buộc vào mình. Hằng đêm, tiếng “Tắc kè… Tắc kè… Tắc kè… dưới chân giường đã đem đến một cảm giác bình an, một niềm tin, một sự lạc quan khiến tôi nhìn cuộc sống xung quanh tươi sáng hơn. Tôi cầu mong Hắn được sống yên ổn, đừng bị ai săn bắt và cũng mong Hắn còn ở chung với tôi dài ngày.

Đã nhiều lần tôi nghĩ vẩn vơ: “Có lẽ nào thật sự từ ngàn xưa Hắn đã là bạn của tôi? Hay Hắn là chính lại là cô tắc kè năm nào ở Đà Lạt nay lại trở về giúp nội để củng cố niềm tin và đem sự may mắn đến cho tôi?... Thôi! Hắn là ai cũng không sao! Hiện tại Hắn vẫn là bạn, một cô bạn ở bên cạnh tôi mỗi ngày, nhưng không muốn cho ai nhìn thấy mặt… Một cô bạn dễ thương đầy “Bí ẩn”.

T.H

(SH275/1-12)









Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • VIỆT HÙNG

    “Trên đỉnh Trường Sơn, ta gặp nhau giữa đường đi chiến đấu, anh giải phóng quân Lào biên giới đẹp sao...”*- Câu hát từ thời chống Mỹ, đã trở nên xa xăm, song giờ đây, thỉnh thoảng nó vẫn vang lên trên các sóng phát thanh...

  • ÐÔNG HÀ

    Tôi là người sinh ra sau chiến tranh, lớn lên bằng những bài học lịch sử. Thế hệ chúng tôi yêu Tổ quốc theo những bài học ông cha để lại qua những trang sách cộng thêm chút tính cách riêng của chính bản thân mỗi người. Mỗi người chọn cho mình một cách thể hiện tình yêu đó khác nhau.

  • CHẾ LAN VIÊN

    Hồi ký về Đoàn Nghệ thuật Xây dựng (Huế 1946)

  • NGUYỄN QUANG HÀ
                              (Bút ký)

    Ông Lê nguyên giám đốc sở Văn hoá Bình Trị Thiên, một lần về Thủy Dương lấy  tài liệu viết tuyên truyền cho vụ lúa mùa, đã cụng đầu với ông bí thư xã.

  • TẠ QUANG BỬU
                    (Hồi ký)

    Tôi đã học ở trường Quốc Học bốn năm từ năm 1922 đến 1926, cách đây đúng 60 năm.
     

  • TRỊNH BỬU HOÀI

    Đất trời đang mặc chiếc áo mới cho trần gian. Con người cũng thay chiếc áo mới cho mình. Chiếc áo khoác trên đôi vai sau một năm oằn gánh công việc. Chiếc áo phủ lên tâm hồn ít nhiều khói bụi thế nhân.

  • NHỤY NGUYÊN

    Một câu trong Kinh Cựu ước: Khởi thủy là lời. Tôi không dám khoác thêm bộ cánh mới, mà chỉ muốn tìm cho nó một mỹ từ gần gũi: Khởi thủy là mùa Xuân.

  • ĐÔNG HƯƠNG

    Trí nhớ tôi tự dưng quay trở về với tuổi thơ, tuổi ba mẹ vừa cho đi học. Ờ! Lâu quá rồi, cái Tết đối với tôi không còn ý nghĩa gì nữa, trí nhớ lơ mơ trở lại khoảng đời thơ ấu, có lẽ đẹp nhất trong đời của mỗi con người của chúng ta.

     

  • TRẦN HỮU LỤC (Tùy bút)

    Tháng Chạp ở quê tôi là tháng của hoa mai. Dường như màu của hoàng mai tươi thắm khắp mọi nẻo đường. Những chậu mai kiểng, vườn mai chùa, vườn mai nhà, đường phố mai, công viên mai, những thung lũng mai núi… đến thì lại nở đẹp một màu vàng mỏng nhẹ trong sương sớm.

  • DƯƠNG PHƯỚC THU (Bút ký lịch sử)

    Nhiều năm men theo dấu chân của nàng Huyền Trân, công chúa nhà Trần mở đất Ô, Lý, hễ có dịp là tôi lại hành hương đất Bắc. Viếng đền thờ các vua nhà Trần ở làng Tức Mặc - nơi ấy nay thuộc phường Lộc Vượng, thành phố Nam Định.

  • HÀ THÚC HOAN

    Những ai đã từng là học sinh trường Quốc Học - Huế đều có Một thời Quốc Học(1). Thời Quốc Học của tác giả bài viết này là ba năm học tập ở các lớp đệ tam (lớp 10), đệ nhị (lớp 11) và đệ nhất (lớp 12), từ năm 1956 đến năm 1959.

  • TRẦN HUY MINH PHƯƠNG (Tùy bút)

    Thoáng một cái, xài hết ba trăm sáu mươi lăm ngày mà hổng biết. Bao dự tính giằng co rồi dang dở, chưa kịp nghĩ thấu, chưa xiết làm xong, phân vân nhiều nốt lặng, yêu người chưa sâu nặng, nợ người chưa trả xong… ngày giũ vội qua đi. Ngẩn ngơ, mùa về!

  • PHAN QUANG                Trích hồi ký ... Đến thị xã Sơn La chiều hôm trước, sáng hôm sau trong khi chờ đến giờ sang làm việc với Khu ủy Tây Bắc, đồng chí Nguyễn Chí Thanh - mà các đồng chí gần gũi đều quen gọi bằng tên thân mật: anh Thao - cho mời chủ nhiệm nhà khách của khu tới.

  • VÂN NGUYỄN                 Tùy bút “Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa...” (Trịnh Công Sơn)

  • PHAN THỊ THU QUỲ Ba tôi - liệt sĩ Phan Tấn Huyên, Nguyên Chánh Văn phòng Ủy ban Hành chánh Kháng chiến Thừa Thiên - thường dặn tôi mấy điều: dù khó khăn đến mấy cũng không được ngừng nghỉ phấn đấu học hành bởi tri thức là sức mạnh; dù như thế nào đi nữa cũng phải giữ cho được bản sắc văn hóa Huế rất đỗi tự hào của mình...

  • TẤN HOÀI Một khung trời mây Một dải gương lung linh cuộn quanh hoàng thành cổ kính. Trầm mặc và ưu tư. Tưởng chừng như thế!...

  • XUÂN HOÀNG Tôi được Hội Nhà văn Việt Nam cử đi thăm hai nước Ru-ma-ni và Bun-ga-ri đúng vào những ngày đầu xuân Mậu Thân, sôi động.

  • HỮU THU & BẢO HÂN                                     Ký   Đến bây giờ nhiều người vẫn chưa quên hình ảnh hãi hùng mà cơn bão mang tên Cecil tàn phá vào cuối tháng 10 của năm 1985 ở miệt phá Tam Giang của tỉnh Thừa Thiên-Huế.

  • PHẠM THỊ CÚC Thầy dạy lớp Nhì Thầy dạy lớp Nhì tên Thanh. Người thầy roi roi, hơi thấp và nhỏ con. Bù lại, thầy rất nhanh nhẹn và vui vẻ, hoạt bát, nụ cười luôn nở trên môi.

  • VĨNH NGUYÊN Biết sở Ngoại thương có đến năm ông vua, tôi tặc lưỡi - chà, thời buổi này tiếng vua quan nghe có vẻ mai mỉa làm sao ấy? Nhưng lên được ngôi vua đâu phải đơn giản? Dẫu vua ác, vua hiền, vua tài ba hay bất lực, vẫn là vua một thời và khối kẻ mong ước được "một ngày tựa mạn thuyền rồng"...