Hai người lính - Gùi hàng của các Víp - Chuyện riêng của hắn

08:48 17/10/2008
THANH QUẾ(Chùm truyện mini)


Hai người lính

Hiền nằm đó, máu trào thành vũng. Anh bị thương vào cột sống. Đội du kích bị đánh dạt, không kịp khiêng anh theo. Anh nhìn chung quanh: làng đang bốc cháy, có nhà đã thành đống tro, có nhà đang bốc lửa hừng hực, thỉnh thoảng có những tiếng nổ lục bục của kèo cột bằng tre. Bất ngờ, nghe có tiếng rên, anh nhìn sang bên cạnh. Một tên lính Bảo an đang nằm kề. Anh thấy hắn quen quá. Anh chợt nhớ ra, lên tiếng:
- Mồ cha thằng Đằng, đồ bán nước.
Tên lính nguỵ quay lại phía anh:
- Ê, thằng Hiền, tên du kích...
Tức thì, hai người đồng loạt chửi nhau:
- Đồ liếm gót giày Mỹ.
- Đồ bu theo đít Cộng sản.
Chửi nhau một lúc, hai người thấm mệt, nằm im. Chợt Đằng thều thào:
- Gì thì gì chớ tao với mày sắp chết, không đánh nhau được nữa rồi. Chúng mình hoà bình rồi.
- Ừ hoà bình rồi. Hiền phụ hoạ.
Im lặng. Một lúc sau, Hiền lên tiếng:
- Làng mình cháy hết rồi.
- Ừ, cháy hết rồi - Đằng nói - Kỷ niệm tuổi thơ tao với mày không còn gì nữa.
- Ừ, không còn gì.
Lại im lặng...
- Ê Hiền, có cái bi đông nước nằm sát bên tay mày đó, mày đẩy sang tao, tao khát nước quá.
- Uống đi - Hiền ráng sức đẩy bi đông nước sang phía Đằng - uống để máu chảy cho nhiều, cho mày mau chết. 
- Ừ, uống rồi chết. Mày có khát không?
- Khát, uống xong đẩy lại cho tao, tao cũng uống rồi chết.
Lúc đó họ nghe một ngôi nhà gần đấy đổ ầm ầm trong ngọn lửa bốc cao...

Gùi hàng của các Víp

Tôi gặp hắn ở đầu mối đường dây xã hội chủ nghĩa với đường dây Khu. Tôi và hắn ở cùng làng, cùng học xong phổ thông thì đi bộ đội rồi cùng vào chiến trường. Tôi công tác ở cơ quan hậu cần còn hắn làm bảo vệ cho các víp ở cơ quan Víp. Chúng tôi đã nhận hàng xong, hai đứa trên đường quay về. Tôi cõng một gùi vũ khí khá nặng, đi lại thật vất vả. Còn hắn cõng một thùng thiếc rất to nhưng chẳng biết bên trong đựng thứ gì mà hắn đi có vẻ thong dong lắm.
- Mày cõng thứ gì mà nhẹ thế? Tôi hỏi.
- Chả biết nữa - Hắn nói - Đó là hàng gửi cho các ông víp ở cơ quan tao.
- Này - tôi rỉ tai hắn - mở xem thử đi.

Hắn cười. Hai đứa tôi vốn trẻ tuổi lại ưa nghịch ngợm nữa. Tôi lật chiếc thùng thiếc nằm ngang lấy cái dao con mà người chiến sĩ nào cũng có rạch một đoạn đáy thùng rồi nạy ra. Lập tức từ bên trong rơi ra một hộp nhỏ hình chữ nhật. Chúng tôi thận trọng mở hộp lôi ra những bao cao su nho nhỏ như những cái bong bóng chưa thổi. Chúng tôi vốn ở nông thôn nên chẳng biết nó là thứ gì. Hắn bốc một cái đưa lên miệng thổi, còn tôi thì cho ngón tay rồi ngón chân cái vào, cười thích thú. Bây giờ, sau mấy chục năm thì tôi biết nó là bao cao su để tránh thai hay đề phòng HIV khi sinh hoạt tình dục. Nhưng lúc đó chúng tôi không biết là của quí gì từ hậu phương gửi vào cho các víp nên vội nhét vô thùng rồi dùng một bao giấy bóng hơ lửa trít lại chỗ đã rạch. Rồi chúng tôi cùng cõng hàng đi.

Một lúc sau, chúng tôi nghe ngay trên đầu mình có tiếng ì ì như ai xay lúa. B52 rồi, coi chừng nó ném bom xuống đường giao liên. Hai đứa tôi cõng hàng chạy dạt ra hai bên đường. Lập tức tôi nghe những tiếng nổ ran chung quanh mình, trên đầu mình. Người tôi chao lắc, bị bốc lên khỏi mặt đất, ném sang bên cạnh...
Khi máy bay đi rồi, tôi tìm hắn nhưng không thấy. Một số anh em ở các đơn vị khác cùng đi trên đường cũng mất tích như hắn. Chúng tôi, những kẻ sống sót, không ai bảo ai, cùng đứng lặng cúi đầu rồi cõng hàng lên đường. Tới lúc ấy, tôi mới sực nhớ không biết cái thùng thiếc mà hắn cõng về cho các víp ở cơ quan Víp có còn không?

Chuyện riêng của hắn

H
ắn cõng thằng bạn trên lưng. Bạn hắn bị thương nặng lắm. Anh ta mê man không biết gì. Từ phía sau hắn, một toán địch vừa nổ súng vừa la ó đuổi theo. Hắn cảm thấy mỗi lúc bạn hắn càng đè nặng trên lưng hắn. Làm sao đây? Bỏ thằng bạn lại ư? Bỏ nó lại về đơn vị sẽ hạch hỏi đủ chuyện, có khi còn bị kỷ luật nữa. Còn cõng nó thì mình chạy không kịp, địch sẽ bắt sống hoặc bắn chết mất... Cuối cùng hắn quyết định: phải bỏ thằng bạn lại thôi. Ai biết mình bỏ nó để thoát thân đâu. Hắn đặt thằng bạn xuống một lùm cây ven đường rồi phóng về phía trước. Đang chạy, hắn bất ngờ vấp ngã vào ai đó đang lom khom đi tới. Tỉnh trí, hắn nhận ra có mấy anh em cùng tiểu đội đứng bên hắn...
- Phần đâu? Một người cao lớn hỏi hắn.
- Bị thương nặng...
- Sao cậu không cõng về?!
- Mình cõng về chứ - hắn thanh minh - Địch đuổi gấp quá, mình đoán các cậu sẽ quay lại yểm trợ nên giấu Phần trong một bụi cây để đi đón các cậu, đánh địch xong sẽ đưa cậu ấy về luôn.
Bọn họ đã đánh đuổi được toán địch. Bây giờ thì chúng chạy vãi đái. Sau đó, hắn cùng đồng đội làm cáng khiêng thằng bạn về.
- May quá! - người cao lớn lại nói - nhờ cậu chạy đi tìm bọn mình gấp, nếu  không thì đơn vị không kịp cứu Phần đâu.
- Ừ. Hắn cúi đầu nói nho nhỏ…
T.Q

(nguồn: TCSH số 220 - 06 - 2007)

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • NGUYỄN NHÃ TIÊN   

    Đường lên núi Quèn tràn ngập sắc hoa đào. Màu hồng phấn trên những cánh rừng đào phai lớp lớp mái xuôi nghiêng xoay tròn hình chóp, đẹp đến nỗi mây trắng dặt dìu bay qua đỉnh núi cũng ửng lên màu ráng hồng hư ảo quang chiếu cả bầu trời Tam Điệp.

  • LTS: Nhà thơ Mỹ Dạ chuyển cảm hứng sang viết kịch bản phim và truyện ngắn sau thời thiếu nữ đã đoạt giải nhất thơ Báo Văn Nghệ 1973 và tập thơ "Bài thơ không năm tháng" được giải thưởng của Hội Nhà Văn Việt Nam -1983. Tự khám phá khả năng trong thể loại mới đâu dễ thành công, riêng gì với nữ sĩ. Vậy mà Mỹ Dạ đã có truyện "đầu tay" sau khi ra đời 3 tập thơ. SH xin trân trọng giới thiệu ngõ ngách "tâm hồn khác" của nàng thơ mượn văn xuôi làm sáng tỏ mình.

  • TRU SA   

    Mấy ngày nay tôi luôn mất ngủ.
    Không hẳn là tôi thức trắng đêm bởi tôi vẫn dễ dàng tìm vào giấc ngủ.

  • ĐINH PHƯƠNG   

    Áp thấp nóng phía Tây không báo trước đổ vào bủa vây thành phố.

  • PHÙNG TẤN ĐÔNG  

    1. Bạn tôi nói nơi đó buồn lắm. Buồn nhất là những ngày mưa.

  • LÂM HẠ   

    Tôi có một mối giao tình kỳ lạ với Karen.

  • TRIỀU LA VỸ  

    Giừng có chửa!
    Bà giáo trề môi. Cả làng Vệ nhốn nháo.
    Tôi hớt hải chạy ra trại Nòn tìm Giừng.

  • TRƯƠNG THỊ THANH HIỀN

    Gã tự xưng là Quốc vương, phong ta làm Hoàng hậu, phong nàng ấy làm Hoàng phi. Gã từ sông La Vỹ đến đây, nàng ấy từ sông Thương nước chảy đôi dòng.

  • TRẦN BẢO ĐỊNH

    1.
    Hai Lượng tỉ mỉ chỉ cho Bảy Đặng cách bầu đất trộn tro trấu, bột xơ dừa để ươm hột măng cụt.

  • NHỤY NGUYÊN

    Đúng ra tôi chưa có ý định đi thăm thằng Xuân. Lần vừa rồi gọi điện vào cơ quan, nó réo: “Khổ quá. Đã bảo mày chỉ việc vào đây. Vào chơi chán rồi tao thuê riêng cho chiếc taxi chở về thấu cái am của mày”.

  • LÊ VI THỦY   

    Hiên lấy chồng. Ai cũng ngơ ngác ngạc nhiên. Con bé mới mười sáu tuổi. Cái tuổi vô tư hồn nhiên, cái tuổi cũng chưa đủ điều kiện kết hôn theo quy định của pháp luật. Vậy mà lấy chồng! 

  • PHẠM NGỌC TÚY  

    1.
    Tôi sẽ không kể lại câu chuyện này nếu tôi không gặp lại Hồng. Câu chuyện ám tôi suốt mấy đêm trường, những nhân vật sống động tuồng như cùng một lúc trở về trong giấc mơ tôi.

  • NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ    

    Phố hôm nay ngập sâu sau một cơn mưa kéo dài từ tối hôm qua đến trưa nay, cô đang nhìn thấy điều ấy trên tivi. Cô hơi tiếc, giá như cô ra đó muộn hơn, dù sao thì đi trong mưa hay bơi trong mưa vẫn thích hơn là chạy trên chảo lửa nóng. Hà Nội tuần trước hơn 50 độ, hai chân cô sắp cháy.

  • DIỆU PHÚC   

    Tôi lại vào viện. Sốt không rõ nguyên nhân. Lần nào cũng thế, và tôi cũng đã quen dần với việc vài ba tháng lại phải nhập viện một lần.

  • TRẦN BĂNG KHUÊ   

    1.
    Những đợt mưa xối xả từ tháng âm hồn vẫn còn rảnh rỗi kéo dài từng hơi thở tận đến cuối mùa thu vàng trong rừng cây vô sinh cô độc.

  • NGUYỄN VĂN UÔNG  

    Ông Bửu nằm gác chân lên vành chiếc chõng tre kê trước hiên nhà, mắt lim dim ngái ngủ giấc trưa. Chiều đã xế bóng. Gió nồm lao xao hàng tre trước ngõ, phớt nhẹ lên vầng trán lấm tấm mồ hôi.

  • LTS: Phạm Thị Ngọc Liên xuất hiện cuối những năm tám mươi. Tác phẩm đã in. - Vầng trăng chỉ một mình (Tập thơ - NXB Trẻ - 1969); - Biển đã mất (Tập thơ NXB Hội Nhà Văn -1990) và hai năm 1989-1990 đã đạt giải thưởng Truyện ngắn và thơ của Tạp chí Văn nghệ quân đội.

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG

    Nhiều năm sau này Vũ nhớ về Giao khi hai người ngồi bên nhau trên ban công lồng lộng gió trăng. Ban công nhìn ra sân với hàng cau già nhuốm tóc trăng sáng bạc, là những hình ảnh cuối cùng của một miền quê sắp bị đô thị hóa.

  • NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH

    Cho đến khi chiếc xe buýt chở Dần khuất hẳn cuối ngã tư, Thuyền mới lững thững quay về. Đi qua trước quán bar, cô thấy me Tím cũng xách túi chui vào ô tô cùng với tiếng máy xe khởi động êm ru. 

  • ĐINH NGỌC TÂM   

    Đó không phải là một phòng trọ quá chật chội nhưng cũ rỉ cũ ri. Nước đọng rất lâu trong nhà tắm trước khi thoát hết.