Đi tìm những người anh hùng vô danh của Tết Mậu Thân

09:54 03/09/2014

Một nhà báo Pháp sắp đến Việt Nam để tìm lại một di sản chiến tranh, nhưng ở một khía cạnh nhân văn của nó - đó là những con người, địa điểm từng xuất hiện trong các bức ảnh mà nữ phóng viên chiến trường nổi tiếng Catherine Leroy ghi lại trong cuộc tấn công Mậu Thân vào thành phố Huế. 

Bìa số tạp chí Life với bức ảnh và bài viết gây chấn động của Catherine Leroy.


Chạm trán

Ngày 16.2.1968, thế giới bàng hoàng trước những bức ảnh về những chiến sĩ bộ đội chủ lực Bắc Việt tham gia cuộc tấn công nổi dậy ở TP.Huế lần đầu tiên được đăng trên tạp chí Life.

Tác giả của những bức ảnh đó là một nữ nhà báo trẻ người Pháp Catherine Leroy. Tình cờ cô gái bé nhỏ, mới hơn 20 tuổi đời đã trở thành nhân chứng có một không hai của cuộc chiến đấu đang diễn ra ở Huế giữa quân đội miền Bắc, quân Việt Nam Cộng hoà (VNCH) và quân đội Mỹ. Kèm bài viết mang tựa đề “Lính Bắc Việt đã cho cô ấy chụp ảnh”, Life đã đăng hàng loạt bức ảnh do Catherine Leroy chụp khi đang thâm nhập vào cuộc chiến đấu ác liệt không xa khu thành nội Huế. Cô đã cùng đồng nghiệp Francois Manzure - nhiếp ảnh gia làm việc cho hãng AFP - trú ẩn qua đêm trong một nhà thờ có khoảng 4.000 dân thường đang ẩn náu để tránh cảnh bom rơi đạn lạc. Vị linh mục cho họ biết, cũng chính ngôi nhà thờ này là nơi Nam Phương Hoàng hậu - bà hoàng hậu cuối cùng và duy nhất được tấn phong của triều đình nhà Nguyễn - đã ẩn náu ở đây khi tình hình chính trị xáo trộn 20 năm về trước.

Sáng ra, họ tiếp tục đi đến một ngôi biệt thự của một gia đình chồng là người Pháp, vợ Việt và hai đứa con gái nhỏ. Bất ngờ chạm trán 3 người lính Bắc Việt tại ngôi biệt thự, nay đã trở thành sở chỉ huy của một đơn vị chủ lực Việt cộng, Catherine viết: “Họ kinh ngạc khi nhìn thấy chúng tôi, nhưng có vẻ bình tĩnh. Họ đều mặc quân phục may bằng vải kaki và mang súng AK47. Tôi cảm thấy đỡ sợ hãi vì dù sao họ cũng là người bằng xương bằng thịt. Trông họ cẩn trọng hơn là tàn bạo”. Khi được dẫn vào khu vườn trong tòa nhà, Catherine nhìn thấy khoảng 15 chiến sĩ đang ngồi trong các hầm cá nhân đào vội dưới những tán cây. Lúc này trên đầu họ là hai chiếc máy bay do thám của Mỹ đang quần thảo, khiến Catherine và đồng nghiệp sợ chết khiếp, nhưng các chiến sĩ tỏ ra bình thản, thậm chí họ không buồn động đậy.

Một quân đội chiến thắng

Trong bài phóng sự có một không hai trên tạp chí Life, Catherine kể tiếp: “Trong khi chúng tôi ngồi nói chuyện, một người lính mới xuất hiện. Anh ta tự giới thiệu là một sĩ quan Bắc Việt. Anh ta khoảng 25 tuổi, đeo một khẩu súng ngắn trông rất bảnh, giống như một cậu sinh viên theo học đại học tại Paris hơn là một chiến binh. Khi vợ của người Pháp kiều bảo anh ta chúng tôi là ai, anh ra lệnh cho những người lính của mình cởi trói cho chúng tôi. Sau đó, người sĩ quan  yêu cầu chúng tôi kiểm lại hành trang, để tin tưởng chắc chắn rằng không có thứ gì bị thất lạc.

Nhờ vợ của người Pháp kiều dịch lại, viên sĩ quan trẻ thông báo với chúng tôi rằng, họ đã chiếm được cố đô, một điều rõ ràng là sự thật, anh sĩ quan nói thêm  họ (phe cách mạng) đang thắng ở khắp nơi, họ đang giải phóng toàn miền Nam.

Khi chúng tôi hỏi, có thể chụp ảnh được không, người sĩ quan đồng ý ngay và đưa chúng tôi ra ngoài. Anh ta có vẻ vui và trên thực tế, đã cư xử như một sĩ quan liên lạc mà chúng tôi gặp trong các đơn vị quân đội phương Tây. Còn bộ đội của anh ta cũng thấy hài lòng với ý tưởng là họ được chụp ảnh. Họ tạo dáng với những khẩu súng chiến lợi phẩm của Mỹ hay giả bộ như đang ném lựu đạn. Tại khu vườn của một ngôi nhà bên cạnh, tôi chụp một số người lính trẻ ngồi trên thành chiếc xe tăng Mỹ. Tôi nghĩ, không chắc họ đã biết cách lái chiếc xe tăng này, nhưng họ đều tươi cười với tư thế của một quân đội chiến thắng.

Chỉ có một người không muốn chúng tôi chụp ảnh anh ta. Đó là người lính được trang bị một máy điện đài của Mỹ. Khi thấy chúng tôi chụp ảnh mình, người lính thông tin này đã đòi chúng tôi đưa tấm phim vừa chụp cho mình.

Chiến sự trở nên ngày một dữ dội hơn xung quanh chúng tôi. Tại bất cứ thời điểm nào, quân chính phủ (VNCH) hoặc quân Mỹ đều có thể tới và chúng tôi có thể rơi vào giữa hai luồng đạn. Khi chúng tôi quay lại căn nhà của người Pháp kiều, chúng tôi nói với người sĩ quan là chúng tôi phải quay lại Paris ngay để làm bài phóng sự này. Người sĩ quan Việt Nam không phản đối. Người Pháp kiều rút xì gà mời mọi người. Sau đó, tất cả chúng tôi bắt tay nhau vui vẻ, nói lời tạm biệt và chúc may mắn với gia đình người Pháp kiều.

Quay đầu lại, chúng tôi thấy người Pháp kiều đứng bên vợ và hai con gái nhỏ, chầm chậm vẫy tay tiễn chúng tôi, mắt ông đẫm lệ..." - Catherine viết.

Chặn một họng súng

Rồi chính cô gái Pháp bé nhỏ đó đã chạy tới chỗ lính thủy đánh bộ Mỹ đang để cho xe tăng Ontos, được mệnh danh là “Kẻ hủy diệt” bắn vào ngôi nhà thờ đạo Thiên chúa và các căn nhà gần đó - nơi họ đã cho cô trú ẩn đêm hôm trước. Cô hét lên: “Trong đó không có Việt cộng đâu, chỉ có dân thường thôi” và họng súng đã không nã vào đó nữa.

Những bức ảnh chụp những người ở bên kia chiến tuyến đã giúp cô gái trẻ Catherine Leroy nhanh chóng trở thành một tên tuổi lớn phóng viên chiến trường của nửa sau thế kỷ 20. Tài năng của cô không phải là chụp lại các xác chết trong chiến tranh, mà là những khuôn mặt người sống mang bóng dáng chiến tranh.

Trước đó, nhiều bức ảnh Catherine chụp lính Mỹ trong tác chiến cũng có tác dụng mãnh liệt tố cáo chiến tranh phi nghĩa. Những bức ảnh cô chụp tại chiến trường Khe Sanh năm 1967 được mô tả là "cái nhìn thấu suốt nỗi sợ hãi và tâm trạng của cuộc chiến", như bức ảnh mô tả người lính cứu thương Mỹ đang gắng sức kéo đồng đội bị trúng đạn với cái nhìn khắc khoải, đầy tuyệt vọng. Bản thân Catherine cũng may mắn thoát chết  nhờ chiếc máy ảnh Nikon khi bị trúng đạn pháo tại mặt trận Khe Sanh năm 1967.

Cô đã giành được các giải thưởng báo chí lớn như George Pork năm 1967 và trở thành người phụ nữ đầu tiên đoạt huy chương vàng Robert Capa năm 1976 do “những phóng sự ảnh ở nước ngoài đòi hỏi sự dũng cảm vô song và táo bạo".

Trong thời gian ở Mỹ, Catherine Leroy đã quay và làm đạo diễn bộ phim “Chiến dịch tuần tra cuối cùng”, nói về anh lính Mỹ Ron Kovic tham gia chiến tranh ở Việt Nam đã trở thành nhà hoạt động chống chiến tranh nổi tiếng, phát hành năm 1972. Bộ phim thời sự này phản ánh đỉnh cao của phong trào phản chiến ở Mỹ.  Năm 1975, Catherine quay lại Việt Nam để chụp hình sự sụp đổ của chế độ Sài Gòn. Nữ phóng viên ảnh qua đời năm 2006 do bị ung thư phổi, bà mất chỉ một tuần sau khi phát hiện ra bệnh, thọ 60 tuổi.

Những bức ảnh hồi sinh

Cách đây không lâu, thông qua những người bạn, người viết bài này nhận được email của Jacques Menasche. Anh cho biết anh là nhà báo, làm việc cho Quỹ Catherine Leroy do chính bà thành lập. Anh sẽ là đạo diễn một bộ phim tài liệu về những bức ảnh Catherine Leroy đã chụp trong cuộc tổng tiến công Mậu Thân năm 1968 tại Huế. Bộ phim sẽ tìm lại dấu tích của ngôi nhà thờ Thiên chúa giáo - nơi những người dân lành ẩn náu, ngôi biệt thự nơi Catherine bị bắt và được chụp hình bộ đội Bắc Việt. Hơn thế nữa, Jacques cho tôi biết, anh muốn lần tìm lại những khuôn mặt người lính đã được Catherine khắc dấu vào lịch sử của cuộc chiến, nhất là người sĩ quan quân đội Việt Nam. Đã hơn 45 năm trôi qua, giờ ai còn ai mất, cuộc sống của những người lính này ra sao? Đó là những câu hỏi còn bỏ ngỏ...

 

Nguồn Người lao động

 

 

 

 

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • BỬU Ý

    Hàn Mặc Tử (Nguyễn Trọng Trí) từng sống mấy năm ở Huế khi còn rất trẻ: từ 1928 đến 1930. Đó là hai năm học cuối cùng cấp tiểu học ở nội trú tại trường Pellerin (còn gọi là trường Bình Linh, thành lập năm 1904, do các sư huynh dòng La San điều hành), trường ở rất gần nhà ga tàu lửa Huế. Thời gian này, cậu học trò 17, 18 tuổi chăm lo học hành, ở trong trường, sinh hoạt trong tầm kiểm soát nghiêm ngặt của các sư huynh.

  • LÊ QUANG KẾT
                   

    Giai điệu và lời hát đưa tôi về ngày tháng cũ - dấu chân một thuở “phượng hồng”: “Đường về Thành nội chiều sương mây bay/ Em đến quê anh đã bao ngày/ Đường về Thành nội chiều sương nắng mới ơ ơ ơ/ Hoa nở hương nồng bay khắp trời/ Em đi vô Thành nội nghe rộn lòng yêu thương/ Anh qua bao cánh rừng núi đồi về sông Hương/ Về quê mình lòng mừng vui không nói nên lời…” (Nguyễn Phước Quỳnh Đệ).

  • VŨ THU TRANG

    Đến nay, có thể nói trong các thi sĩ tiền chiến, tác giả “Lỡ bước sang ngang” là nhà thơ sải bước chân rong ruổi khắp chân trời góc bể nhất, mang tâm trạng u hoài đa cảm của kẻ lưu lạc.

  • TRẦN PHƯƠNG TRÀ

    Đầu năm 1942, cuốn “Thi nhân Việt Nam 1932-1941” của Hoài Thanh - Hoài Chân ra đời đánh dấu một sự kiện đặc biệt của phong trào Thơ mới. Đến nay, cuốn sách xuất bản đúng 70 năm. Cũng trong thời gian này, ngày 4.2-2012, tại Hà Nội, Xuân Tâm nhà thơ cuối cùng trong “Thi nhân Việt Nam” đã từ giã cõi đời ở tuổi 97.

  • HUYỀN TÔN NỮ HUỆ - TÂM
                                      Đoản văn

    Về Huế, tôi và cô bạn ngày xưa sau ba tám năm gặp lại, rủ nhau ăn những món đặc sản Huế. Lần này, y như những bợm nhậu, hai đứa quyết không no nê thì không về!

  • LƯƠNG AN - NGUYỄN TRỌNG HUẤN - LÊ ĐÌNH THỤY - HUỲNH HỮU TUỆ

  • BÙI KIM CHI

    Nghe tin Đồng Khánh tổ chức kỷ niệm 95 năm ngày thành lập trường, tôi bồi hồi xúc động đến rơi nước mắt... Con đường Lê Lợi - con đường áo lụa, con đường tình của tuổi học trò đang vờn quanh tôi.

  • KIM THOA

    Sao anh không về chơi Thôn Vỹ
    Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên        
          
                       (Hàn Mạc Tử)

  • NGUYỄN VĂN UÔNG

    Hôm nay có một người du khách
    Ở Ngự Viên mà nhớ Ngự Viên         
     

    (Xóm Ngự Viên - Nguyễn Bính)

  • HOÀNG THỊ NHƯ HUY

    Tôi biết Vân Cù từ tấm bé qua bóng hình người đàn bà gầy đen, gánh đôi quang gánh trĩu nặng trên vai, rảo khắp các xóm nhỏ ở Thành Nội, với giọng rao kéo dài: “Bún…bún…ún!” mà mẹ đã bao lần gọi mua những con bún trắng dẻo mềm.

  • LÊ QUANG KẾT                
                      Tùy bút

    Hình như văn chương viết về quê hương bao giờ cũng nặng lòng và giàu cảm xúc - dù rằng người viết chưa hẳn là tác giả ưu tú.

  • TỪ SƠN… Huế đã nuôi trọn thời ấu thơ và một phần tuổi niên thiếu của tôi. Từ nơi đây , cách mạng đã đưa tôi đi khắp mọi miền của đất nước. Hà Nội, chiến khu Việt Bắc, dọc Trường Sơn rồi chiến trường Nam Bộ. Năm tháng qua đi.. Huế bao giờ cũng là bình minh, là kỷ niệm trong sáng của đời tôi.

  • LÊ QUANG KẾT

    Quê tôi có con sông nhỏ hiền hòa nằm phía bắc thành phố - sông Bồ. Người sông Bồ lâu nay tự nhủ lòng điều giản dị: Bồ giang chỉ là phụ lưu của Hương giang - dòng sông lớn của tao nhân mặc khách và thi ca nhạc họa; hình như thế làm sông Bồ dường như càng bé và dung dị hơn bên cạnh dòng Hương huyền thoại ngạt ngào trong tâm tưởng của bao người.

  • HUY PHƯƠNG

    Nỗi niềm chi rứa Huế ơi
    Mà mưa trắng đất, trắng trời Thừa Thiên         
                          
                                              (Tố Hữu)

  • PHAN THUẬN AN

    Huế là thành phố của những dòng sông. Trong phạm vi của thành phố thơ mộng này, đi đến bất cứ đâu, đứng ở bất kỳ chỗ nào, người ta cũng thấy sông, thấy nước. Nước là huyết mạch của cuộc sống con người. Sông là cội nguồn của sự phát triển văn hoá. Với sông với nước của mình, Huế đã phát triển theo nguyên tắc địa lý thông thường như bao thành phố xưa nay trên thế giới.

  • MAI KIM NGỌC

    Tôi về thăm Huế sau hơn ba thập niên xa cách.Thật vậy, tôi xa Huế không những từ 75, mà từ còn trước nữa. Tốt nghiệp trung học, tôi vào Sài Gòn học tiếp đại học và không trở về, cho đến năm nay.

  • HOÀNG HUẾ

    …Trong lòng chúng tôi, Huế muôn đời vẫn vĩnh viễn đẹp, vĩnh viễn thơ. Hơn nữa, Huế còn là mảnh đất của tổ tiên, mảnh đất của trái tim chúng tôi…

  • QUẾ HƯƠNG

    Năm tháng trước, về thăm Huế sau cơn đại hồng thủy, Huế ngập trong bùn và mùi xú uế. Lũ đã rút. Còn lại... dòng-sông-nước-mắt! Người ta tổng kết những thiệt hại hữu hình ước tính phải mươi năm sau bộ mặt kinh tế Thừa Thiên - Huế mới trở lại như ngày trước lũ. Còn nỗi đau vô hình... mãi mãi trĩu nặng trái tim Huế đa cảm.

  • THU TRANG

    Độ hai ba năm thôi, tôi không ghé về Huế, đầu năm 1999 này mới có dịp trở lại, thật tôi đã có cảm tưởng là có khá nhiều đổi mới.

  • TUỆ GIẢI NGUYỄN MẠNH QUÝ

    Có lẽ bởi một nỗi nhớ về Huế, nhớ về cội nguồn - nơi mình đã được sinh ra và được nuôi dưỡng trong những tháng năm dài khốn khó của đất nước, lại được nuôi dưỡng trong điều kiện thiên nhiên vô cùng khắc nghiệt. Khi đã mưa thì mưa cho đến thúi trời thúi đất: “Nỗi niềm chi rứa Huế ơi/ Mà mưa xối xả trắng trời Trị Thiên…” (Tố Hữu). Và khi đã nắng thì nắng cho nẻ đầu, nẻ óc, nắng cho đến khi gió Lào nổi lên thổi cháy khô trời thì mới thôi.