Minh họa: Đặng Mậu Tựu
“Bay về hồi trưa, mới lên đây khi chiều”, gã nói mà chẳng nhìn ai. Nghĩa là đi theo một lộ trình đã sắp xếp sẵn. Bà Nà đã được gã chọn ngay từ khi còn bên đất Thái? Hay vì cô gái đang ngồi bên cạnh gã? Tôi, và cả Kh chẳng thể nào đoán được nàng đến từ đâu. Từ một công ty nào đó dưới thành phố? Hay Sài gòn, Hà Nội? Hay một cô gái con nhà giàu mải vui quên mất đường về nhà? Có khi họ là một đôi uyên ương đang hưởng tuần trăng mật. Hay, trần trụi hơn, chỉ là gái bao của gã kia? Chịu, không thể nào hiểu nổi. Giữa bao nhiêu sự biến có thể xảy ra bất kỳ lúc nào của một xã hội, gì nhỉ, năng động hay biến động, người ta khó mà đoán định cho ra một con người thoáng gặp trên đường. Cũng như tôi và Kh lúc này đây, tự dưng lại ngồi chung bàn cùng họ. Có thể cả bốn rồi sẽ chia tay nhau trong đêm nay và sẽ chẳng bao giờ nhớ đã từng có một lần ngồi với nhau như thế này. Thật đơn giản. Có khi đó lại là điều tất yếu. Tôi đã từng ngồi chung với bao nhiêu người lạ khác? Làm sao mà nhớ cho hết được. Thì bận tâm làm gì? Chỉ thấy rằng, lúc này đây, nàng rất ít nói, chỉ hơi mỉm cười khi không thể không bộc lộ một cảm xúc rồi lại lặng lẽ cắn hạt hướng dương, chăm chỉ như một chú chim sâu. Nàng ngồi với vẻ kiêu hãnh, cái kiểu kiêu hãnh dành cho một thứ nhan sắc hiếm gặp. Váy bó, áo rộng cổ, khăn quàng. Tất cả cùng một màu đen tuyền càng làm nổi bật màu da trắng hồng của nàng. Mỗi khi ngọn lửa bùng lên, hai sắc màu đen trắng phối thành một gam màu rực rỡ. Cái kiểu rực rỡ không thể có được từ hai màu nền đen và trắng. Tôi hơi ngạc nhiên khi phát hiện ra điều ấy. Có lẽ nó toát ra từ vẻ đẹp của nàng thì đúng hơn. Thỉnh thoảng nàng cũng uống một ngụm rượu, giống kiểu uống của một madam nào đó thường hay thấy trên màn ảnh. Có lúc cái khăn quàng cổ của nàng tuột xuống, để lộ một khoảng ngực trắng ngần. Tôi và Kh không thể không nhìn vào cái khoảng trắng quyến rũ ấy. Gã trai hình như thấy hết nhưng chỉ nhếch môi rồi tợp một ngụm rượu, lại thả ánh mắt vào đám đông đang ồn ào phía đám lửa. Cái màu vàng sẫm sóng sánh trong tay gã cơ chừng có thể tuột khỏi tay gã bất kỳ lúc nào. Tôi đọc được trong mắt gã: “Coi cũng được đấy chứ?” Tôi giấu vội ánh mắt của mình đi rồi chửi thầm: “Chết tiệt cái đôi tình nhân quái quỷ này!” Nhưng giá như không có nàng thì sao? Cả ba chúng tôi rồi cũng giống như ba gã bợm rượu đang ngất ngưởng ngồi cụng ly với nhau trong một cái quán ồn ào nào đó dưới phía biển kia thôi. Sẽ tha hồ uống. Sẽ văng tục. Có thể có cả đánh nhau. Ai mà biết được. Có nàng, mọi chuyện hình như đằm lại và trở nên hợp lý. Một sự hợp lý nghe có vẻ điên rồ nhưng chấp nhận được. Còn họ, họ đang nghĩ gì? Tự dưng đang nồng ấm lại có hai gã ấm ớ đến ngồi cùng bàn một cách hết sức vô duyên. Nhưng ánh mắt của họ lại hiện lên vẻ thích thú. Chính vì ánh mắt ấy hai chúng tôi mới ngồi lại cùng họ. Một vài câu chào hỏi xã giao vừa đủ với nhau. Rồi uống. Lặng lẽ. |
LÊ MINH PHONG
Người đàn ông miền quê lại dừng xe để sờ lên xác vợ mình. “Còn ấm lắm em à.” Ông nói và bỏ mặc những ánh mắt sợ hãi của dòng người trên phố. “Ta về thôi em.” Người đàn ông nói.
PHẠM DUY NGHĨA
Chiếc áo kẻ màu tím sẫm.
Một chiều thu ảm đạm tôi rời công sở sớm hơn thường lệ. Trên đường về qua khu chợ ven đô, tôi quyết định tìm mua một chiếc áo hàng thùng.
CUNG TÍCH BIỀN
Dòng họ Trần cụ Lội được tiếng là sống lâu, ai nấy thân thể cường tráng, tính tình có hơi ương ngạnh nhưng tình dục rất bền.
TRẦN BẢO ĐỊNH
Phận má hồng
“Trời xanh quen thói má hồng
đánh ghen” (Truyện Kiều)
VŨ VĂN SONG TOÀN
Pháp trường.
Cơn mưa thu bất thần ập xuống. Bãi hành quyết lấp xấp nước. Dòng nước trộn máu đỏ chảy về phía bờ sông. Cờ phướn phấp phơ trong gió lạnh. Mùi tanh lợm cuốn đi bốn phía.
MỘC MIÊN
“Trời ơi là trời, sao tôi khổ vậy trời! Mày báo tao gần ba mươi năm trời chưa đủ sao?”
TRU SA
Tôi từ sớm để chuẩn bị cho ngày hôm nay. Để mọi chuyện thuận lợi, tôi đã phải bước đi thật rón rén, tránh những âm thanh quá lớn có thể đánh thức bà ta.
TRẦN BĂNG KHUÊ
1.
Mùa hè sắp hết.
Và cơn hấp hối của kẻ sắp rời khỏi thế gian bạc nhược.
HÀ KHÁNH LINH
Làn sóng người mỗi lúc một dày hơn, ai cũng lách mình cố tìm một vị trí thuận lợi hơn để thưởng thức các tiết mục quá hay quá đẹp…
PHẠM DUY NGHĨA
1.
Nhà tôi ở trong thung lũng. Nhiều năm trước, khi tôi còn là một cô gái nhỏ, vùng tôi ở được chứng kiến một sự lạ thường.
VĨNH NGUYÊN
Cho đến bây giờ, người dân hai làng Vĩnh Tuy, Trung Trinh đều không biết hai ông Kẻ Khoán họ gì, tên gì? Chỉ biết rằng họ rất “nổi tiếng”. Nhân một mâu thuẫn về đất ruộng, hai ông cãi nhau, đánh nhau đến kiệt sức rồi chết cùng một lúc ngoài đồng. Họ thành nấm mộ chung, còn gọi Mả Ngài!
TRẦN THÙY MAI
Bây giờ, Ng. cũng không nhớ tại sao hai người lại chọn cái thị trấn xơ xác ấy làm nơi gặp gỡ. Mười năm trước họ không biết gì về nó, ngoài địa danh bất chợt nhặt ra từ trí nhớ mông lung, địa danh mơ hồ, gợi lên một vùng đất xa xôi ven biển.
NHỤY NGUYÊN
Sao tôi không dừng lại. Tại sao tôi vẫn bước trong lúc nàng phía sau. Lùi xa hun hút. Sao tôi không lội ngược ký ức vớt nàng lên dưới những tiềm thức vọng động. Sao nàng lại ẩn dưới bề sâu tâm thức tôi.
PHẠM THỊ THÚY QUỲNH
Bệnh viện tựa chú voi trắng rầu rĩ, rệu rã vì tật bệnh và mùi thuốc bứ đặc. Ngoài nhà chờ, la liệt người nằm trên những chiếc ghế gỗ dài đã mục ruỗng, vài người nhà bệnh nhân ủ rũ tựa vào thành ghế chờ đợi tới lượt làm các xét nghiệm cần thiết để thân nhân kịp tiến hành thủ thuật hòng duy trì mạng sống.
NGUYÊN QUÂN
Cô gái dân tộc Pshi, cúi thấp xuống, ánh đèn neon màu nhợt nhạt không khỏa lấp nước da ngăm đen và đôi mắt tròn láy.
TRẦN BĂNG KHUÊ
Tôi đã nghĩ đến hắn, rất nhiều.
Mọi khoảnh khắc tôi có, hoặc ở những nơi tôi đến, chốn nào tôi biết hắn sẽ đi qua.
ĐINH PHƯƠNG
Nếu tôi trượt tay buông mình ra khỏi cơn mưa. Cơn mưa sẽ không còn là tôi nữa. Tôi hoặc cơn mưa lẫn vào nhau bay trong nền trời xám. Sự đứt đoạn nằm rất rõ ở giữa tôi và cơn mưa nhưng trên phố chẳng ai nhận ra…
HỒ TRUNG LIÊN
Mặt anh hầm hầm, chẳng đi làm, cũng không gọi điện xin phép. Ăn sáng xong anh ngồi vào bàn bật máy tính. Hình nền con mèo xuất hiện. Nó nhìn anh rất lạ, đôi mắt tinh anh ngờ vực người đối diện mình, có lẽ muốn nhảy.
DƯƠNG THÀNH VŨ
Tôi vốn mê văn chương, lòng say mê ấy không giúp tôi viết được một câu thơ đoạn văn nào cho ra hồn nhưng lại khiến tôi trở thành kẻ bán sách cũ ở vỉa hè.
TRU SA
Wol viết những dòng dài và đăng Facebook. Ảnh, video, tin nhắn và các mối quan hệ là những gì chúng ta có được. Trang cá nhân là khu tự trị của riêng Wol.