Dáng em như cỏ non

08:48 12/01/2009
NGUYỄN VĂN NINHTôi được cơ quan tố tụng chỉ định làm luật sư cho một bị can.Tôi xin kể ra đây, hơi dài dòng một chút, không phải bị cáo mà là cha tôi. Trong cuộc đời làm luật sư, cha tôi luôn thích nhất câu: Thưa quí tòa! Thân chủ tôi hoàn toàn vô tội! Cha tôi muốn tôi sau này mỗi khi đứng trước toà đều nói câu như vậy.

Tôi lo lo. Cha tôi làm việc là có người mời, người cần đến và đôi lúc, còn thiết tha cầu xin nữa. Còn tôi không được mời. Tôi định nói: Thưa cha. Đời cha không phải là đời con. Xin cha cho con khẳng định. Nhưng thôi.
Lần đầu tiên hành nghề luật sư. Đây là công việc cực kỳ khó, thân chủ là người khôn ngoan, gia đình ông ta cũng vậy, thẳng thừng từ chối các luật sư bào chữa. Nhưng căn cứ trên những tình tiết của vụ án đưa ra, về hành vi hiếp dâm trẻ em, bị can sẽ bị truy tố với khung hình phạt là tử hình. Do vậy, bắt buộc phải có luật sư bào chữa.
Tôi rất lúng túng, không biết mình phải bắt đầu từ đâu, mường tượng trong đầu lúc này là bị can không tin vào luật, không tin vào công lý nên mới thẳng thừng từ chối như vậy.

Tôi đọc lại tất cả các bài báo đăng về vụ án, từ những tin tức ngoài lề, đến phần trọng tâm. Tất cả mới chỉ dừng lại ở nhân chứng mà chưa có bằng chứng cụ thể. Nạn nhân bị hại, đi khám về các bác sĩ kết luận là vẫn còn trinh. Tìm hiểu thêm, tôi biết được nhân thân và người bị hại có một quá khứ không tốt. Cô ta bỏ học giữa chừng, rong chơi, ăn quà vặt, sống với bố dượng và mẹ đẻ. Trong khu phố mà cô ta sống, rất nhiều người không ưa gì gia đình và bản thân cô. Thông tin thêm nữa từ vụ án là đã có sự thoả thuận của đôi bên, cô bé biết được việc của cô sắp làm, nên đã có sự chuẩn bị như đi làm lại đầu, trang điểm trước khi đến. Như vậy, việc bảo vệ cho thân chủ của tôi ít nhiều được mở ra. Điều mấu chốt là ông ấy có hợp tác với tôi không?

Tôi gọi điện thoại cho thân nhân của ông. Tôi giới thiệu mình là một luật sư trẻ, lần đầu tiên hành nghề luật, bà yên tâm và hãy tin tưởng vào tôi. Cho tôi cơ hội được gặp. Tôi sẽ giúp ông.
Thuyết phục mãi cuối cùng bà cũng đồng tình. - Anh giúp tôi. Giúp tôi!
Qua ít ngày tiếp xúc, tôi biết được cuộc đời thân chủ của tôi. Ông kể về ngày hôm đó. Dưới đây là những lời kể của ông.

Tội lỗi của tôi bắt đầu từ một sự oán hận. - Ông nói.
Hôm ấy là ngày nghỉ. Ngoài trời vẫn lạnh.
Tôi ngồi lặng lẽ trong căn phòng. Mấy năm nay tự nhiên tôi giầu có. Tiền cứ chảy vào túi ào ào. Tôi có ba căn nhà ở thành phố này. Điều đó khẳng định. Về vật chất tôi hoàn toàn yên tâm, nhưng về hạnh phúc riêng tư, tôi có nhiều điều buồn lắm. Tôi có hai người vợ. Vợ trước đã li dị và cô ấy vào miền . Ngày cô ấy bỏ tôi không phải vì một lí do nào khác từ chính tôi mà là từ cô ấy. Cô ấy phải lòng một người khác. Cô ấy cự tuyệt tôi. Lấy tôi là một nhầm lẫn. Bên tôi ngày nào, cô ấy cảm thấy như đang chết đi. Cô ấy bảo là sẵn sàng chấp nhận tất cả. Cuộc sống mới, đó là cuộc sống của tôi. Thế thôi.
Mấy năm về đây nghe tin cô ấy túng thiếu tôi định gửi cho ít tiền, nhưng cứ nghĩ lại ngày mà "mụ ấy" dứt khoát ra đi khiến cho tôi không còn một tình thương nào cả. Tôi căm thù. Tôi căm thù!

Sau lần đổ vỡ đó tôi thấy rằng cuộc sống không phải chỉ là tình yêu. Hạnh phúc không phải là sự ảo tưởng lại càng không nên ảo tưởng, hoặc lý tưởng. Tôi là một tiến sĩ. Cậu tin tôi đi. Tôi hoàn toàn có lý khi tôi nói câu này. Cuộc sống là độc ác! Thật độc ác.
Ông nói xong, đầu ông hơi cúi xuống.
Sau lần đó tôi mới hiểu rằng tôi cần phải nắm bắt cuộc sống. Nắm bắt. Phải nắm bắt tốt hơn.
Tôi lấy vợ lần thứ hai và bên cạnh vợ, tôi còn phải có một người tình. Tôi không muốn lần đau khổ thứ hai, khi tôi hoàn toàn tay trắng.
Sáng hôm đó tôi tỉnh dậy, trời rét lắm.

Như thường lệ thì tôi đã đi đâu đó rồi. Nhưng hôm ấy tôi lại không có việc gì phải đi. Nằm trên giường tôi cảm thấy có một cái gì đó bất ổn. Bên ngoài trời rất lạnh. Trời lạnh thế này mà vợ tôi đi đâu. Tôi tự hỏi một mình và kiểm tra lại bằng trí nhớ. Tôi nghi ngờ. Vợ tôi thường hay vắng nhà vào ngày thứ bảy. Khi nào cô ta cũng có lý do để đưa ra, biện minh. Nhưng sự vắng nhà thường xuyên nhất định phải có vấn đề? Hai đứa con cô mời bốn gia sư kèm cả ngày, công việc nhà cô giao hết cho người ở. Tại sao cô cứ đi thường xuyên mà chẳng có lần nào rủ tôi đi cùng. Những ngày thứ bảy trước tôi cũng vắng nhà thường xuyên nên không để tâm. Hôm nay, rõ ràng là tôi đang ở nhà. Cô ta không quan tâm đến chồng đến con hẳn là cô ấy có một mối quan tâm nào đó sâu sắc hơn. Tôi nghĩ mà muốn phát điên lên. Tôi lần giở lại trong trí nhớ của mình về thái độ của cô ta. Tôi đau đớn lắm. Tôi lừa được người ngoài thì người trong nhà lại lừa tôi!

Cô ta khéo lắm, ông nói. Lần nào cũng thế. Cứ vào những ngày cuối tuần cô ta lại tỏ ra thân thiện. Cô ta cứ phàn nàn rằng cuộc sống thật đắt đỏ. Đô lên, vàng lên, hàng ngoại cũng lên theo. Gia đình ta không quen dùng hàng nội. Cô vít cổ tôi xuống hôn chùn chụt vào hai bên má. Anh phải đưa tiền nhiều cho em. Anh ạ. Tiền là bến bờ của hạnh phúc, là sức khoẻ của anh là sắc đẹp của em. Ôi tiền! Thế kỷ hai mốt, thế kỷ tiền. Anh biết không? Cái gì gắn với dấu huyền đều tốt đẹp. Này nhá: tiền này, quyền này, tình này... Còn một cái nữa cũng gắn với dấu huyền. Cô ta chỉ xuống dưới rốn của mình. Cũng đẹp. Nhiều lúc nó cũng có những biến động đấy anh ạ. Có người mất cả gia tài cả sự nghiệp vì nó đấy anh ạ. Nó ghê lắm chứ không phải thường đâu. Cô ta giương cánh tay phải lên, rồi đổi bên giương cánh tay trái ra như múa, xoay tròn một vòng như vũ nữ trong phim ấn Độ. Anh nghe em hát nhé: Thân em chỉ có một mình, và chỉ có tình với mỗi chồng em.

Ông ngừng lại giây lát rồi chậm rãi.
Phụ nữ lấy sức mạnh từ đàn ông, còn đàn ông lấy sức mạnh từ đồng tiền. Vợ tôi nhìn thấy tiền thì long lanh, nhận tiền mắt sáng rực. Chốt lại. Họ cần đến đàn ông là vì họ cần đến tiền. Tôi phải dùng mọi thủ đoạn để kiếm tiền để giữ lấy em, giữ lấy người tình và thể hiện sức mạnh của đồng tiền để khẳng định vị trí của tôi. Tiền đối với tôi giống như một thứ tôn giáo mà tôi cực kỳ cuồng tín. Ông ngừng lại.
-
Tôi không thể kể hết cho anh đâu.
-
Tuỳ ông thôi!
Tôi dứt lời. Ông lại kể tiếp.
Mỗi lần đi chơi về cô ta luôn có một sự mãn nguyện và mệt nhọc. Đôi mắt cô ta như vằn lên một tia máu, và bờ mi thâm quầng. Cô ta thường trang điểm lại rất lâu?...

Hôm ấy ngoài trời lạnh lắm. Tôi vẫn ngồi trên giường và nhớ lại những gì là biểu hiện của vợ tôi. Cô ta đã có tình nhân. Cô ta đem tiền cho giai. Tôi nghi ngờ và như ứa máu trong ruột. Đau.
Tôi cảm thấy chán. Chán lắm. Khi mình không tìm được hạnh phúc trong nhà mình thì làm sao tìm được hạnh phúc bên ngoài. Tôi thương tôi. Tôi thương cô ấy và căm thù cô ấy. Tôi muốn tất cả những thằng trai lơ ấy lấy vợ đều gặp phải những con mất trinh. Tôi hận tôi, tôi hận vợ tôi. Người vợ đầu tiên bỏ tôi mà tôi gặng hỏi vì sao cô ta bỏ, nhất định cô ta không nói. Cô ta bảo cô rất thương tôi. Thương sao lại bỏ. Tôi hoài nghi. Cô ta chỉ nói vậy và giờ đây thì cô ta hết tình yêu. Mấy năm sống với tôi là cô ta đã hy sinh. Cô ta không muốn hy sinh thêm một ngày nào nữa.

Một nỗi buồn ập đến với tôi khó tả. Tôi cảm thấy thực sự cô đơn. Cô đơn trong sự giàu có và bị phản bội.
Tôi muốn gọi điện thoại cho người tình. Người tình của tôi kém tôi gần ba mươi tuổi. Cô đã có chồng. Tôi nghĩ rằng nếu gọi vào giờ đó cũng khó. Cô ta đang cùng chồng kiếm sống. Cô cặp với tôi cũng chỉ để kiếm sống. Nhiều lúc bên tôi, tôi gặng hỏi cô thích gì ở tôi cô chỉ nói tôi là người học cao hiểu rộng. Tôi là người quân tử. Người quân tử tức là phải giúp tiểu nhân khốn khó, tức là phải cho tiền. Tôi lại không nghĩ thế. Tôi muốn cô ta phải đạt được cái gì đó nơi tôi.
Ông ngừng lại. Hai tay bóp mạnh vào vai. Cậu là đàn ông, chắc là cậu hiểu.
Tôi gật đầu.

Người tình của tôi như một con cừu. Thực ra nhiều lúc bên tôi cô ta ngoan và dễ bảo như nô lệ. Càng cho nhiều tiền cô ấy càng ngoan. Cô ta đã có thai! Không biết được cái thai đó là của chồng cô hay là của tôi. Nhưng tôi cũng chẳng bận tâm nhiều.
Ông cúi đầu xuống giây lát rồi đặt tay vào vai tôi.
Ít lâu nay. Cậu biết không. ít lâu nay... Không từ ngày tôi bắt đầu trưởng thành thì phải. Tôi rất ghét đọc trang sức khoẻ và tình dục. Tôi cho rằng ở cái mục ấy họ hơi thiên vị. Mấy cuốn sách tâm lý tình dục sức khoẻ và hạnh phúc gia đình. Toàn bàn những chuyện lăng nhăng. Mấy cái phim tươi mát rẻ tiền nữa. Nó cứ tấn công mạnh vào nền tảng hạnh phúc gia đình. Tôi sợ lắm. Cái loại phim ấy lọt vào tay phụ nữ họ xem xong rồi thì coi mình còn ra gì. Tôi là người giàu có về tiền bạc và hay bực mình vì tôi. Tôi nghĩ xa xôi lắm. Tôi nghĩ rằng người ta có cấm điều gì đó chỉ vì người ta thấy mình không phù hợp. Tôi cũng muốn cấm nhưng tôi không có quyền được cấm. Tôi nghĩ về ông nội tôi về bố tôi. Không biết được hai đời trước thế nào chứ đến đời tôi thật là thảm hại. Tôi có cố gắng học, cố gắng tập thể dục nó cũng chỉ thông thoáng cái đầu và phát triển tứ chi. Còn thì... cứ nguyên xi như vậy. Chán không cơ chứ. Ngoài tiền ra tôi không đem lại một cái gì thoã mãn cho vợ cho người tình. Kiếm được nhiều tiền cho xã hội thì là một điều tốt, kiếm tiền cho phụ nữ chỉ làm hư hỏng họ. Có lẽ phải đầy đoạ họ, phải để họ khổ sở như các cụ tôi ở quê. Cứ chân lấm tay bùn, cứ phải vục mặt xuống đất đít chổng lên trời. Lúc đó hết đường xí xớn.

Ông lắc đầu, mắt nhắm lại nuốt khan vào họng.
Mùa đông! Khí trời ảm đạm. Cái trời đất chết tiệt gì mà gần trưa rồi vẫn cứ âm u như là buổi sáng. Tôi nghĩ về người tình của tôi. Người tình của tôi khổ sở. Cô ta hầu hạ tôi, hầu hạ khách hàng để lấy tiền, giờ này cô ta đang rửa bát. Nước làm bàn tay cô thâm như đất ướt. Vợ thì đang ưỡn ra cho thằng giai. Tôi cứ suy nghĩ và cho là đúng. Chẳng có ai cho rằng suy nghĩ của mình là sai cả. Không có lý do gì mà tuần nào vợ tôi cũng đi. Cô ta chỉ lo son phấn, lo tiền, lo chơi. Thế đó nhưng mở mồm ra là cô ta nam mô đà phật. Tôi khó hiểu. Trong phòng tôi đã buột mồm chửi. Tôi vật mình một cái trên giường rất mạnh. Giường êm ái. Chết tiệt!

Lê tấm thân ra khỏi giường. Giật dây rèm che cửa, căn phòng yên tĩnh đến lạ lùng. Điện thoại tắt, bên ngoài chẳng còn liên lạc gì. Lúc này đứng trong phòng ngủ tôi có cảm giác cũng không được yên tĩnh. Sự rộng rãi thênh thang khiến tôi phát sợ. Mà tôi sợ điều đó từ lâu rồi. Lâu lắm rồi. Từ ngày tôi ý thức được về bản thân tôi thì phải. Ngày tôi còn đi học. Mỗi lần mót tôi phải lẩn tránh bạn bè, tôi đi vào nơi mà bạn bè không vào. Nhìn xung quanh không thấy ai tôi mới kéo quần, tè. Cho đến thời sinh viên tôi không dám mặc quần đùi, mỗi lần đi tắm là tôi rất khổ sở. Tôi cứ phải chờ cho người ta tắm xong rồi mới lần lần xuống tắm, thay quần cứ phải vội vội vàng vàng, chưa kéo được quần ướt ra là mặc ngay quần khô vào. Người ướt sũng nước thấm ra quần khô khiến cho cái quần loang lổ như tờ báo. Mùa đông mấy đứa cùng phòng rủ nhau nằm chung rồi thủ dâm cho nhau. Nhưng tôi thì không! Tôi luôn luôn đề phòng bọn nó bằng cách không chơi với bất cứ thằng nào. Tôi thao thức nhiều hơn người, tôi khôn hơn. Năm nào cũng thế tôi luôn đứng đầu lớp.

Không ai hiểu ông bằng ông, mà chính bản thân ông cũng không hiểu ông. Sau này, mỗi lần đi nghỉ mát. Ai nấy đều mặc quần xịp quần bơi, ông mặc quần đùi. Hôm nay, một mình ông ngồi trong phòng kín mà ông thiếu tự tin. Với bao nhiêu ý nghĩ mơ hồ, ông đóng các cánh cửa lại, căn phòng của ông trở nên một cách kín đáo và thầm lặng. Ông cũng không thể tin tưởng được rằng trong phòng đã hoàn toàn kín đáo. Ông hồ nghi căn phòng của ông. Ông luôn luôn có cảm giác rằng cái gì cũng rộng. Trong lúc này nhỡ ra con giúp việc nhà ông như lời vợ ông dặn nó mang đồ ăn lên đây thì sao. Thôi- ông nghĩ- ta vào toa lét là xong. Ông đóng cửa toa lét rồi kiểm tra đi kiểm tra lại vài lần. Yên trí. Tám cái gương trong toa lét soi tấm thân ông. Ông nhìn thấy mình, ông được nhân đôi lên. Không những thế, ông còn được nhân lên thành tám. Trong con người đang đứng trước gương đây. Cái mà ông ưng nhất lại là cái mà ông chán nhất. Người mình chẳng kém gì một vận động viên nhưng sao nó chẳng ăn nhập gì. Chẳng có sự cân bằng nào cả. Chán. Càng nhìn càng thất vọng. Sự thất vọng càng nhiều nó lại tác động ngay vào cái ấy. Cái ấy cứ teo lại như cái gai tre. Chán! Chán không cơ chứ. Bây giờ ông mới hiểu. Vợ ông, người tình của ông chỉ thích sờ ngực, sờ đùi, sờ tay. Hết. Ông sụp đổ. Ông thấy phía trước đối với ông thật là vô ích.

Giữa trời đông lạnh lẽo. Ông ngồi xuống mà người ông chẩy lênh loang mồ hôi. Vợ ông theo trai, người tình của ông chỉ thấy hạnh phúc bên ông là vì ông có tiền. Tiền. Ông thảng thốt. Bao nhiêu tiền làm ra đều cung phụng bọn khốn nạn. Những đồng tiền của ông cũng không trong sạch gì nhưng nhất định không phải để cho vợ ông đi nuôi đĩ đực. Ông gục xuống. Ông miên man. Hình như có một thiên thần nào đó bay đến bên ông, kể vào tai ông câu chuyện.
Ông ơi ông. Em đi trên cỏ cho ông xem...

Em tỉnh dậy. Khác với mọi ngày, em cảm thấy trong mình có một điều gì đó thật kỳ lạ, có điều gì đó đang chuyển trong em, em lật mình qua lại vài lần như hờn dỗi với chăn màn giường chiếu. Cái giường mọi hôm cứ nham nhám vì chiếu cói, tấm chăn lâu ngày, tấm chăn xù xì cũng trở nên khó chịu cấu vào da thịt em, vậy mà hôm nay em lại thích nó, thích cái sự nham nhám đó, em cứ động chạm vào nó, nó động vào em nó làm cho làn da của em căng lên, như mầm cây đẩy bật đất vươn lên nhìn ánh sáng của mặt trời, khoe mình trong ban mai. Ban mai. Em gác đầu qua bậu cửa nhìn ra đám vườn sau nhà. Vẫn vườn, vẫn cỏ, nhưng hôm nay có một làn sương mong mỏng bồng bềnh khiến cho những ngọn cỏ thêm non và rướn mình cao hơn, mạnh mẽ hơn.

Em cảm thấy thích thú với làn sương sáng nay. Nhón bước chân trần em đi ra đám cỏ sau vườn. Mỗi bước chân em đi cỏ như rạp xuống in dấu chân em trên cỏ. Em đi trên cỏ non.
Nắng lên. Tia nắng chiếu lên từng hạt sương trên cỏ. Sương long lanh. Sương ướt. Cỏ cây hoa lá như vừa rửa mặt. Nếu không có nắng - em nghĩ vậy - sương cũng không long lanh, nếu không có sương nắng cũng thành vô nghĩa, em nghĩ ngợi thêm rằng nếu không có em thì ai nhìn sương long lanh sáng nay, ai nhìn sương mai buổi sáng, ai nhìn... ai nhìn sương? Chân em đi nhẹ trên cỏ. Gót chân em càng đi càng trắng và càng hồng hào hơn. Hôm nay em không muốn đến trường hay làm một công việc gì đó cho một ngày mà mọi người cho là có ích. Còn bản thân em, em thấy hôm nay là một ngày đặc biệt vì một lẽ chỉ có em biết, chỉ có mỗi một mình em biết giống như một điều bí mật mà em vừa khám phá ra. Em thấy rằng cảnh vật cũng đang thay đổi vào buổi sáng ban mai này, và trong em? Ô kìa trong em cũng đang, một điều gì đó trong em cũng đang xốn xang xáo trộn, đang đổi thay. Những ngọn cỏ non như mũi kim đâm vào chân em gây nên một cảm giác như mưa rơi tí tách bắn lên những hạt nước li ti vào má em tê tê ram ráp, khoan khoái.
Một ngày mới mẹ em đi làm, một ngày mới các bạn em đến trường, một ngày mới... em đi trên cỏ non. Những ngọn cỏ non dưới chân em đổ rạp xuống rồi lại nẩy bật lên thách thức vẫy gọi trong gió nhè nhẹ. Một sức sống ban mai căng tràn ẩm ướt. Ông đến với em đi. Em đây, mới tuổi dậy thì thôi. Ông nhìn em nhé. Em như cỏ non.
Đến với em đi ông.

Ông đã gọi điện cho người tình.
Người tình nhận lời với điều kiện ông đặt ra. Ông buông điện thoại và nghĩ về dáng em.
Em như cỏ non.
Và thế là hết!
N.V.N

(nguồn: TCSH số 238 - 12 - 2008)

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • HOÀNG QUỐC HẢI              Truyện ngắn lịch sửNăm Nhâm Thân (1392) mùa hạ, thượng hoàng Trần Nghệ Tông xuống chiếu “CẦU LỜI NÓI THẲNG”Thường trong nước mỗi khi có đại sự, nhà vua ban chiếu cầu hiền. Mục đích tìm người tài cho nước.

  • KIỀU VƯỢNGĐêm giữa thu. Hà Nội se lạnh. Sao chới với nhưng mây vẫn vũ làm nền trời như khô khốc, nhạt nhòa. Một hồi còi tàu rú dài như thả thêm vào đêm luồng khí lạnh. Quang nhìn đồng hồ sân ga dã quá mười hai giờ khuya.

  • CAO HẠNHTôi sinh ra ở làng quê, lớn lên cũng ở làng quê. Tôi là hạt máu đỏ rơi xuống bùn đất mọc lên một thằng người cùng với ngọn cỏ lá rau, cây lúa và những sinh linh khác. Tôi cùng chịu đựng chia xẻ với chúng ngọn gió Lào cát trắng và những trận mưa dầm dề của xứ miền Trung khắc nghiệt.

  • HỒ ANH THÁI Tác giả thấy cần phải tóm tắt chuyện cô bé quàng khăn đỏ trước, rồi mới kể tiếp phần hậu cô bé quàng khăn đỏ. Con sói đến lừa bà cô bé, nuốt sống bà, rồi mặc váy áo của bà, trùm khăn giả vờ làm bà. Cô bé về nhà, thấy bà rởm mà không biết, cứ hỏi vớ hỏi vẩn sao tai bà to thế, sao mắt bà to thế, sao mồm bà to thế. Sốt ruột. Con sói bèn nuốt chửng luôn cô bé. Nhưng rồi quần chúng tiến bộ tập hợp lại đấu tranh, con sói phải nôn cả bà lẫn cháu ra, hứa cải tà quy chính. Từ đây bắt đầu phần hậu cô bé quàng khăn đỏ…

  • PHẠM XUÂN PHỤNGHọ như không còn trẻ. Người lớn tuổi hơn có khuôn mặt thanh thản vì đã giãn mềm những nếp nhăn. Người trẻ tuổi khuôn mặt nhuốm già bởi màu từng trải và những nét khắc chán chường.

  • MAI HUY THUẬTNằm cuộn tròn trong cái rọ lợn Cuội mới có thì giờ ngẫm nghĩ về cái thân phận của mình. Cả cuộc đời dối trá, lừa gạt bây giờ bị tù hãm sau mấy cái nan tre tưởng như mong manh thế mà càng cựa quậy càng trầy da rách áo, không thể nào thoát được.

  • NGUYỄN VĂN VINH Thường thường, mỗi sớm tôi và các bạn gặp nhau ở quán cà phê vỉa hè. Ngồi vệ đường, không tiếng nhạc quấy phá phút tĩnh tâm để ngẫm ngợi sự đời, quả thú vị! Tôi biết các loại quán đều tiêu phí thời giờ của mình, nhưng quán cà phê ít tốn, ít nguy hiểm hơn quán bia ôm và các toan tính, bon chen trong vòng danh lợi gươm đao nên tôi không bỏ uống cà phê buổi sáng, ngày mình giết một tí, lại được chuyện vãn với nhau: nào thời sự, tin tức trên trời dưới biển, cũng vui!

  • LINH CHIKhi chỉ mới là giọt máu, sự kết hợp của hai nhiễm sắc thể XY bám vào dạ con của mẹ, nó đã không được công nhận. Chào đời, mẹ con nó ở với ông bà ngoại cùng các cậu, các dì cho đến năm nó tròn bảy tuổi. Nhà ngoại nó ở ven triền núi của vùng đồi miền trung du hẻo lánh độ chừng vài ba chục nóc nhà rải rác trên mấy quả đồi đầy hoa sim, hoa mua tím. Chiều chiều nó thường hay tha thẩn trước sân nhà ngắm nhìn những đàn chim bay về tổ, thả hồn theo những đám mây màu cánh vạc đùn lên phía sau dãy núi đối diện nhà ngoại và tưởng tượng, ước ao…

  • TRẦN CHINH VŨAnh nghĩ là mình có thể ngủ được trong đêm nay - ngủ ngon là khác nữa - Đêm qua anh đã ít ngủ rồi - Hơn nữa, cùng với cậu em trai anh lại vừa có cuộc đi chơi đêm ở công viên Đầm Sen, đến muộn mới về. Vậy mà cho đến lúc này, đã qua nửa đêm được ít phút, mắt anh vẫn cứ trơ ra, cứ như thể nó chưa biết khép lại bao giờ.

  • ĐÔNG TRIỀUMười hai giờ đêm.Tôi bước ra khỏi rào lưới sắt còn ngoảnh lại nhìn căn trọ, nơi cửa sổ vẫn phụt ra luồng sáng trắng bởi đèn điện. Tất cả đã im lặng. Tiếng cót két của đôi cánh cửa gỗ mà người thiếu phụ vừa khép lại hòa vào nhịp rơi lộp độp của những giọt sương trên lá, tiếng côn trùng trỗi lên cùng thanh âm mà con chim cú đâu đây vẫn bỏ tiếng rúc đều đều nghe rợn người.

  • PHẠM NGỌC TÚY“Ngày...tháng...nămDòng nhắn tin trên báo cho em biết rằng em đã tìm thấy anh. Cuối cùng thì chúng mình cũng nhận ra nhau. Anh thân yêu. Hôm nay trời không mưa và không nắng. Từ cửa phòng em nhòm ra có một cây trạng nguyên. Cây này nhô lên cao giữa khoảng trời xanh hiếm hoi. Những chiếc lá đến mùa, đỏ thắm màu xác pháo. Nó là cây hoa độc nhất ngoài cửa phòng em.

  • NGUYỄN BẢNHắn đến tôi, mặt thẫn thờ ngơ ngác như người vừa mất của. Tôi hỏi ngay:- Có chuyện gì vậy?- Không, không có chuyện gì.

  • ĐÔNG LA       Sài Gòn mùa mưa, trời lúc nào cũng âm u. Những tán cây sẫm hơn, không khí nóng rát của những tháng cuối mùa khô đã được làm nguội lại, dịu mát. Mấy ngôi nhà cao lênh khênh dường như chỉ cần kiễng chân lên một chút là có thể gội đầu được trong những đám mây sũng nước, là là bay trên đầu.

  • ĐÀO PHONG LAN         Tôi là đứa con gái duy nhất của cha mẹ, và trời cũng ban cho tôi một nỗi bất hạnh để tương xứng với niềm hạnh phúc của một đứa con chắc chắn được cưng chiều: Tôi bị liệt hai chân từ bé.

  • MAI HUY THUẬTCon tàu Thống nhất nhả Văn xuống ga Huế vào một trưa mưa tầm tã khiến Văn chợt thấm thía một câu thơ Tố Hữu:...“ Nỗi niềm chi rứa Huế ơiMà mưa xối xả trắng trời Thừa Thiên?”...

  • NGUYỄN VĂN THANHSau ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng, tôi không ngờ được Ngọ hỏi làm vợ. Không giống như những cô dâu khác, ngày tôi về nhà chồng có dắt theo một đứa con riêng. Tên nó là Hòa. Ngọ rất thương yêu hai mẹ con tôi. Không có gì đáng trách anh ấy dù cuộc hôn nhân của chúng tôi không bình thường.

  • NGUYỄN LÊ VÂN KHÁNHTôi xa nhà trọ học thành phố khác. Dịp nghỉ ngắn ngày không về nhà được, tôi đón xe về thị trấn men con nước nhánh sông lớn về nhà ngoại. Từ ngoài ngõ con Bơ sủa váng, Vinh chạy ra ôm bụi chè tàu nơi đầu bến nước, gọi mạ ơi, Sương về.

  • NGUYỄN HÙNG SƠN          Một buổi chiều cuối tháng ba trong lúc ngồi bón cháo cho chồng, bà Loan nhận thấy hôm nay Hào, chồng bà có những biểu hiện khác thường. Ông có vẻ suy nghĩ, ăn uống uể oải.

  • LỆ THANHBé Khánh Hạ - đứa con gái duy nhất của chị đã đi! Chiếc lá xanh độc nhất trên thân cây khô héo, khẳng khiu đã lìa cành. Ngọn lửa cuối cùng trong đêm dài trơ trọi của chị đã tắt ngấm trong bỗng chốc. Chị tưởng rằng mình sẽ không thể sống nổi trên cõi đời héo hắt này nữa.

  • HOA NGÕ HẠNHHọ Nguyễn ở Trung Lộc quê gốc huyện Lôi Dương, phủ Thọ Xuân, Thanh Hóa. Gia phả ghi rõ, ông tổ của dòng họ theo chân Chánh đô An phủ sứ Phạm Nhữ Dực vào khai khẩn đất Thăng Hoa năm 1402. Ban đầu họ Nguyễn định cư tại Hương Ly. Đến đời sau, một nhánh trong tộc chuyển hẳn lên Trung Lộc, nằm ở thượng lưu sông Thu Bồn.