Cô bé và bông hoa

14:40 23/09/2010
VĂN LỢI Thuở ấy, ở một cánh rừng nọ có một bông hoa màu trắng. Trắng đến nỗi làm sáng cả một khoảng xung quanh nó.

Ảnh: Internet

Có một cô bé vào rừng hái nấm. Nấm nhiều đến nỗi cô bé mải mê hái quên cả trời đã ập tối. Khi ngẩng đầu lên, cô bé hoảng sợ òa lên khóc. Cô khóc to đến nỗi làm bông hoa màu trắng giật mình. Bông hoa nghiêng về phía cô bé, hỏi: Cô bé ơi! Tại sao cô khóc?

Ôi bông hoa! Trời tối quá tôi không về nhà được rồi! Mẹ tôi lo cho tôi e ốm mất. Cô bé vừa khóc vừa trả lời.

- Cô bé ngoan ngoãn ơi, đừng khóc nữa! Cô hãy bứt tôi ra khỏi thân tôi đi tôi sẽ đưa cô về nhà. Bông hoa nói.

- Không được đâu! Không được đâu! Làm thế bông hoa sẽ đau và héo mất. Cô bé không bằng lòng nói.

- Đừng ! Đừng nói nữa! Mẹ cô đang rối lên vì cô đấy! Nhanh lên, nhanh lên cô bé! Bông hoa giục. Cô bé đành nghe theo.

Bông hoa nằm gọn trong lòng tay cô bé, tỏa sáng và soi cho cô đi. Càng gần đến nhà, Bông hoa càng lịm dần, lịm dần. Khi cô bé về đến ngõ thì bông hoa lịm hẳn, cánh rã ra và rơi xuống đầy sân.

Biết con về, người mẹ ùa ra đón. Đêm ấy cô bé không sao ngủ được, cô thương bông hoa đã vì cô mà rời rã. Cô mong trời chóng sáng để nhặt lại những cánh hoa rơi rụng hôm qua.

Trời chưa sáng hẳn, cô bé chạy ra sân, ôi chao! Kỳ lạ quá! Trên sân từng cụm, từng cụm bông hoa màu trắng mọc lên, kết vào nhau tỏa hương thơm nức. Cô bé sững sờ và sung sướng ngồi xuống, ấp tay vào từng cánh hoa. Hương thấm vào tay cô thơm mãi, thơm mãi như bông hoa màu trắng, trắng mãi cho đến tận bây giờ.

Rút trong tập “Chú bé kỵ sĩ” - NXB Thuận Hóa
(5/2-84)





Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • NGUYỄN KHẮC PHÊ

    Cuộc thi viết văn cho tuổi thiếu nhi hè 94 của tỉnh ta do điều kiện tổ chức có hạn, chỉ tập hợp được các em ở địa bàn thành phố Huế. Tuy vậy, cuộc thi đã đạt được những thành quả đáng mừng, đã khẳng định và phát hiện thêm một số em có năng khiếu sáng tác văn học.

  • TRƯƠNG ĐỨC VỸ NHẬT
                      
                             (15 tuổi)


  • Nguyễn Thành Thi - Tô Diệu Lan - Trần Xuân Kỳ - Dương Huy - Nguyễn Thị Quý Trân - Nguyễn Thị Thanh Nhật

  • DIỆU HIỀN (13 tuổi)

    Bình minh. Biển trải dài mút mắt. Nước biển xanh như ngọc bích. Những con sóng liên tiếp vỗ bờ mang theo bao nhiêu là bọt biển.

  • NGUYỄN NGỌC THẮNG

    Cô bé bị tật từ thuở mới lọt lòng, chín tuổi rồi mà cô chỉ phát được những âm thanh méo mó. Bố mẹ không cho cô đến trường nữa, sau nửa năm đầu tiên đi học.

  • HOÀNG DẠ THI (14 tuổi)

    Trung thu đến bao giờ cũng gợi lên trong lòng tôi một nỗi buồn nhớ. "Trung thu năm trước" ư? Cái "năm trước" ấy đã trôi xa, rất xa; kể từ khi em tôi còn sống. Trung Thu với những kỷ niệm êm đềm, chẳng bao giờ quay trở lại của hai chị em mình...


  • Nguyễn Văn Thanh - Nguyễn Ngọc Phú - Nguyên Hào - Trịnh Tuấn Khanh


  • Lê Thị Xuân - Hoàng Vân - Trịnh Tuấn Khanh

  • TRUNG SƠN

    Chủ nhật 5-7-1992, trong nắng sớm rực rỡ, công viên Phu Văn Lâu bỗng như xuất hiện một vườn hoa đủ màu sắc và thật sinh động. Đó là 118 em thiếu nhi tham dự cuộc thi vẽ trong sinh hoạt hè với chủ đề "Uống nước nhớ nguồn" của Nhà văn hóa thiếu nhi Huế.

  • TRƯƠNG ĐẶNG THÙY ANH    

    Nơi góc phố tấp nập với hàng bằng lăng tím trải dài con đường phía trước, ngôi nhà màu vàng nho nhỏ với tấm rèm cửa trắng, lấp ló cô bé xinh xắn đang đọc sách chăm chú. 


  • Nguyễn Ngọc Phú - Nguyễn Văn Thanh

  • TÔ DIỆU LIÊN

       (8 tuổi, lớp 2)


  • Su Su - Dương Thuấn - Phạm Thị Liên Minh - Vũ Năng Thi


  • Quyên Gavoye - Nguyễn Ngọc Phú - Nguyễn Văn Thanh

  • ĐOAN TRANG    

    Nhà tôi ở xóm Loài. Tôi chẳng hiểu tại sao người ta lại đặt tên nó như vậy, có lẽ đơn giản là để gọi và phân biệt giữa các xóm khác trong thôn.

  • NGUYỄN THỊ THANH TÚY

    Sáng nay tôi thức dậy sớm. Đẩy nhẹ cánh cửa, tôi nghe một làn gió mát dịu phả vào mặt, vào cổ, vào sâu đến tận cõi lòng.

  • BÌNH NHIÊN     

    Chuột cố nội nằm trên ghế dựa hướng về ti vi màn hình, tay cầm điều khiển bấm xem hết kênh này đến kênh khác.


  • Nguyễn Văn Thanh - Nguyễn Thanh Hải