Cỏ gà

16:11 11/07/2025
Những giọt mưa xuân đầu tiên rơi xuống xua đi cái lạnh lẽo khô hanh của mùa đông, mang đến cho mọi vật những làn hơi thở ấm áp của đất trời. Cây cỏ như tươi hơn, xanh hơn. Đất trời như rộng hơn, đẹp hơn. Tất cả đều căng đầy nhựa sống, mọi vật hân hoan vui mừng.

Nhưng lạ làm sao trên bờ đê có một chú cỏ gà đang buồn rầu ủ rũ. Chú không thấy cái đẹp của mùa xuân, chú không cảm nhận được luồng không khí ấm áp, rạo rực quanh mình. Chú đang bị lòng ghen tị dày vò ghê gớm... Chú không ghen sao được khi quanh chú là những ngọn cỏ gà béo mập gân guốc - còn chú gầy guộc và dài ngoẵng một cách thảm hại. Đối với họ nhà cỏ gà không có gì sung sướng bằng có một thân hình chắc nịch, khỏe khoắn. Nhà cỏ gà nổi tiếng về tinh thần thượng võ. Trong các ngày hội xuân của các chú cỏ gà to khỏe luôn là niềm tự hào của cả họ. Nhưng chú cỏ gà của chúng ta lại chưa bao giờ vui khi một anh chàng cùng họ giật giải quán quân. Chú thấy tức, thấy đau khổ như mình bị mất một thứ gì quý giá. Cỏ gà lúc nào cũng rầu rầu nét mặt. Chú buồn vì người khác may mắn hơn chú, chú buồn vì những niềm vui mà đồng loại của chú có được.

Đã sắp đến ngày hội Xuân, chú muốn tham dự môn chọi gà lắm nhưng nếu chú lên võ đài thiên hạ sẽ cười ồ mất. Nghĩ đến đây cỏ gà vật khóc thút thít:

- Hức... hức... khổ thân tôi... Sao cha mẹ lại sinh ra tôi gầy gò, yếu ớt thế này? Sao Thượng đế không dành một phần may mắn cho tôi? Hức... hức... Bỗng một giọng nói khô đục cất lên:

- Đừng buồn nữa có ta sẵn sàng giúp chú em đây.

Cỏ gà giật mình ngạc nhiên:

- Ai đấy? Ai vừa nói đấy?

Một con sâu bé xíu bò ra khỏi đám lá thài lài rậm rạp. Đôi mắt đen lồi láo liên, tấm thân trắng nhợt bằng đầu kim uốn éo, cái mồm rộng với hai chiếc răng hàm đen sì nghiến vào nhau trèo trẹo:

- Ta là sâu trắng ta đang ngon giấc dưới gốc cây thài lài, chú em than vãn làm ta tỉnh giấc. Không sao, ta đã có cách giúp chú em.

Cỏ gà liếc nhìn sâu trắng vẻ coi thường:

- Ông còn bé hơn tôi nhiều, làm sao ông có thể giúp tôi được. Từ bé đến giờ tôi chưa thấy ai phét lác như ông đâu. Thôi đi đi, hãy để tôi với nỗi buồn của tôi.

- Chú em đừng hồ đồ ta thừa sức giúp đỡ chú. Hãy nhìn kỹ ta xem, trên lưng ta có những chấm nhỏ màu nâu. Tuy nhỏ nhưng tác dụng của nó vô cùng to lớn. Nếu cơ thể chú được những chấm nâu tác động vào thì sẽ phát triển rất nhanh và trở nên to lớn một cách lạ thường.

Mắt cỏ gà sáng lên chú vồ vập:

- Nếu vậy thì ông giúp tôi đi, mất gì tôi cũng chịu.

- Chú em không phải mất gì hết, nhưng có điều chú phải thật dũng cảm đấy. Bây giờ ta sẽ leo lên cổ chú và ta đục một lỗ nhỏ để chui vào được đầu chú. Khi ấy những chấm nâu này sẽ phát huy hết tác dụng và đến ngày hội chú có thể quật ngã bất cứ gã cỏ gà nào.

- Có nghĩa là ông sẽ ở trong đầu tôi, sẽ đục thủng ở đầu tôi một lỗ. Không! Đau thế làm sao tôi chịu được.

- Không đau một tẹo nào. Ta làm rất khéo léo xong ta ra ngay, ta sẽ chẳng ở lâu trong đầu chú đâu. Yên tâm là cái lỗ sẽ rất nhỏ, không ai nhìn thấy và dĩ nhiên nhan sắc của chú em không hề bị ảnh hưởng. Còn nếu chú không muốn và sợ thì thôi! Chào!

Cỏ gà cuống quít:

- Ấy xin ông đừng giận. Tôi chỉ nói vậy thôi, nếu quả thật như vậy ông hãy làm ngay đi.

Sâu trắng bò từ rễ lên thân, qua lá và tới ngọn cỏ gà. Hắn nhe hai chiếc răng hàm nhọn hoắt... xột... xột... xột... lớp áo ngoài cùng của cỏ gà bị cắn đứt. Chiếc răng gớm ghiếc khoan sâu vào trong, một dòng nhựa ứa ra... cỏ gà thét lên đau đớn:

- Ối!... Ái...! đau... đau quá...

Sâu trắng nghiến răng. Thêm một lớp da cỏ gà bị xuyên thủng.

- Ối cha mẹ ơi!... Đau quá... Tôi chịu thôi... bỏ ra... ông nhả răng ra đi...

- Ô! Xong rồi. Ta có thấy đau đâu - Sâu trắng cất giọng mềm mỏng, hiền lành nói với cỏ gà và tiếp tục cắm sâu hàm răng nhọn hoắt của mình vào lớp vỏ mềm.

- Trời ơi!... Tôi chết mất - cỏ gà gào lạc cả giọng, nước mắt dàn dụa vì đau đớn - Tôi không cần to lớn nữa đâu... Tôi lạy ông sâu trắng, ông hãy buông tôi ra.

Sâu trắng ngoe ngoẩy âu yếm nói:

- Chú em đáng yêu ơi! Cố chịu nhé, ta sẽ làm thật nhanh.

Xoẹt... Xoẹt... hàm răng đen sì đã tiến đến phần giữa ngọn cỏ gà, cỏ gà đau đớn đến nỗi không kêu được nữa, toàn thân chú run bần bật.

Sâu trắng cất tiếng cười lạnh lẽo:

- Ha... Ha... giờ ta phải thu xếp một chỗ thật ấm cúng cho mình. Chậc... chậc... nhựa của thằng cha này ngọt ghê.

Thế là chú cỏ gà tội nghiệp đã bị sâu trắng đục thẳng và làm tổ trong đầu. Gã nằm cuộn tròn trong ngọn cỏ gà, lười nhác ngoạm một đoạn bút nõn và rên rỉ hát:

Hạnh phúc nhất trên đời là ta.
Sung sướng nhất trên đời là ta.
Ta tắm trong nhựa ngọt
Ta nằm trên búp non...
La... Lá... La... La....

Hát xong sâu trắng nhắm nghiền cặp mắt trở lại ề à nói với cỏ gà:

- Này chú em, ta đã hứa là ta sẽ làm. Ta sẽ giúp chú thành khổng lồ.

Cỏ gà đau đớn nói:

- Tôi lạy ông, xin ông hãy tha cho tôi... tôi không dám to lớn nữa đâu.

- Ai lại thế, giúp đỡ bạn bè bao giờ ta cũng giúp tới cùng. Ta vốn là người tử tế. Thôi chú em đừng băn khoăn nữa.

Quả thật sâu trắng đã thực hiện lời hứa của mình. Hàng ngày gã nằm khểnh hút nhựa của cỏ gà. Buồn mồm hắn gặm nõn nhai. Hắn tiêm vào cỏ gà những luồng nọc độc. Cỏ gà phình to ra, sần sùi. Những chỗ bị tiêm sạm nâu, sần cứng và sưng to một cách lạ lùng, toàn thân cỏ gà mọc mụn. Cái đầu gầy guộc, dài ngoẵng của cỏ gà trở nên sưng phù, những chiếc lá xanh trên đầu và dưới gốc chú héo hon, vàng úa. Chú luôn trong trạng thái mệt mỏi. Nhưng cỏ gà vẫn phải thu hết tàn lực để hút màu ở đất nuôi mình và nuôi gã sâu trắng.

Càng ngày cỏ gà càng ốm yếu, bệu bã. Một ngày kia những chiếc rễ cần cù không còn tuân theo ý chú nữa. Chú không còn hút được chất màu, dòng nhựa trong người chú cạn khô, búp nõn của chú sượng cứng. Gã sâu trắng nằm trong gặm búp chú, gã vội nhô ra và chửi đổng:

- Mẹ kiếp! Thằng cha này sắp chết rồi. Búp đắng ngắt. Thôi ta chuồn, ta sẽ đi tìm thằng khác để kiếm ăn.

Nói rồi gã lăn tấm thân đã trở nên phì nộn mỡ màng của mình ra khỏi tổ. Gã nheo mắt vì chói nắng:

- Ồ! Nắng gắt quá. Ta lại chẳng chịu được nóng tí nào. Thôi hãy tạm chui vào bụi thài lài đã.

Cỏ gà thoi thóp thở. Tấm thân khô xác của chú run lên. Chú yếu lắm rồi. Ôi! đến bây giờ chú mới thấy rằng chú yêu cuộc sống này xiết bao, chú yêu quá cái bờ đê trải dài xanh ngắt. Chú đau xót nhận ra rằng: - Lòng ghen tỵ - con sâu nham hiểm nhất. Nó đã đục khoét chú, nó làm chú day dứt, khổ sở vì những may mắn của người khác. Nhờ nó mà sâu trắng mới có dịp giết dần chú như vậy. Liệu trên đời này còn bao nhiêu kẻ tầm thường có con sâu ghen tỵ trong đầu như chú.

Cỏ gà gục xuống... Trước mắt chú bụi thài lài nhập nhòa cứ nhòe dần... nhòe dần... và vỡ oà, trôi tuột vào hư vô...

Ngày 30-1-1993
N.Q.H
(TCSH60/02-1994)

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
  • NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI    

    Chúng ta đều đội bầu trời lên đầu, để mà thức giấc, để được thao thức. Mỗi sớm khuya đều là sự xoay chuyển của mặt trời, sự cho và lấy đi ánh sáng, sự tặng và đòi lại bóng đêm.

  • Đàn voi biết ơn được viết dựa theo một câu chuyện có thật. Khi nhà bảo vệ thú rừng nổi tiếng Lawrence Antony (1950 - 2012), tác giả của cuốn sách bestseller The Elephant Whisperer, từ trần ngày 7 tháng 3 năm 2012, 2 ngày sau, gia đình ông ngạc nhiên chứng kiến cảnh nhiều voi được dẫn đầu bởi hai voi mẹ, nối đuôi nhau đi hàng dặm đến viếng tang trước nhà ông. Chúng lưu lại trước nhà như để tang, hai ngày không ăn uống rồi im lặng ra đi. Cả thế giới kinh ngạc trước trực giác tâm linh cũng như bản tính trung thành của loài voi.


  • Nguyễn Văn Thanh - Nguyễn Ngọc Phú

  • Thấu hiểu nhu cầu chăm sóc và giáo dục con cái, bộ truyện thiếu nhi cao cấp Ehon của Nhật Bản – Chuyện nhà Okashiki dành cho trẻ 3 - 7 tuổi sẽ là một món quà đặc biệt dành cho cha mẹ và các bé nhân dịp mùa hè này.

  • Bằng giọng văn sống động đặc trưng, cách kể chuyện hóm hỉnh, duyên dáng, lối xây dựng tình huống bất ngờ, chi tiết dồi dào và chân thực, qua bộ sách đầu tiên dành cho thiếu nhi, nhà văn Dương Thụy đã dẫn dắt bạn đọc nhỏ tuổi vào những hành trình vô cùng hấp dẫn, đầy ắp tiếng cười.

  • NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI

    Ta lang thang ra bờ biển lạnh vắng bóng người, nhận ra kì thực những con ốc biển khơi chỉ là loài thủy sinh nào đó vay mượn chiếc vỏ để sống rồi lại rời đi tìm chiếc vỏ khác mà không gì.

  • THANH DUY  

    Ngày xửa ngày xưa. Khi con người chưa xuất hiện, lịch sử của trái đất có một giai đoạn hạn hán kéo dài. Đất đai nứt toác. Muôn loài vạn vật sống ngắc ngoải đếm từng ngày trôi.


  • Đông Hương – Nguyễn Văn Thanh

  • HUỲNH Ý NHI   

    Chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi, khi tôi còn là cô bé 12 tuổi. Hồi đó tôi ở cùng bố mẹ và bà ở Huế. Cuộc sống cứ trôi êm ả và thanh bình.

  • HỒ NGUYỄN DẠ THẢO

    Ngày xửa ngày xưa có hai anh em sống rất hòa thuận với nhau trong một ngôi nhà tranh cũ gần con suối nhỏ xinh. Họ siêng năng chăm bón mảnh vườn cha mẹ để lại, cùng nhau nuôi gà nuôi vịt. Cuộc sống tuy giản dị nhưng lại rất đầm ấm.

  • Hằng năm, theo lệ thường, Nhà Thiếu nhi Huế đã phối hợp với Liên hiệp các hội VHNT, Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế tổ chức cuộc thi Cây bút tuổi hồng để từ đó lựa chọn những gương mặt tiêu biểu, đại diện cho phong trào sáng tác văn chương trong lứa tuổi học sinh từ cấp 1 đến cấp 2 tiếp tục tham gia trại sáng tác nhằm cổ vũ tình yêu văn chương nghệ thuật, tinh thần sáng tạo nghệ thuật trong thành phố.

  • NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI

    Một ngày của kẻ cô đơn! Vẫn là tự đèo mình trên chiếc xe cà tàng vận chuyển tâm hồn quanh thành phố, bao giờ cho đầy, cho đủ…


  • Khôi Nguyên - Mai Văn Hoan - Nguyễn Ngọc Phú - Lý Uyên - Đặng Công Xê

  • PHƯƠNG NGẠN  

    Tôi ba mươi sáu tuổi, cái tuổi chẳng còn đủ trẻ để ngồi háo hức đồng dao mà cũng chưa đủ già để chép miệng thèm thuồng khoảnh khắc tuổi thơ bơi lội trong mùa khói rạ ngút đồng, tháng ba chim trời mang mang, tu hú gọi bầy, con sâu gầy tổ và lũ trẻ bày trò mùa hạ, nhiều trò, nhiều lắm lắm!

  • LÊ TẤN QUỲNH

    Công viên nằm dọc bờ sông của thành phố trầm mặc cứ hiện ra như một khoảng lặng kỳ lạ của thời gian. Nơi mà chỉ cần chút khói lụa bồng bềnh dẫu chưa đủ kịp cho một nỗi say sưa cũng đủ đã là đong đưa cả buổi chiều ngầy ngật. 


  • NGUYỄN VĂN THANH

  • NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI  

    Ta sinh ra, đầy đủ tay chân, được quẩn mình trong chăn trắng mềm mại, được người ta coi trọng sức khỏe. Vậy là sự tiếp đón của thế giới dành cho ta cũng thật làm ta thực sự muốn sống tốt.

  • LÊ PHƯƠNG LIÊN 
            Truyện ngắn

    Mùa xuân này mẹ cho tôi về Huế. Ngồi trên máy bay mà thấp thỏm không yên, thỉnh thoảng tôi lại ngó ra cửa sổ, muốn nhìn xuyên qua làn mây trắng để chờ đợi giây phút Huế sẽ hiện ra những hình sông dáng núi và thành quách cổ xưa…

  • LTS: Bài văn dưới đây nhận được điểm tuyệt đối, đứng nhất vòng sơ loại cuộc thi Cây bút tuổi hồng 2014 (dành cho học sinh từ 7 đến 16 tuổi trên toàn quốc). Nguyễn Trương Khánh Thi đã nhìn ngược về những tháng ngày mình chưa trải qua, nhưng đó là những rung cảm thật sự, mở ra chiều tưởng tượng phong phú về một tương lai rất gần.

  • NGUYỄN TRỌNG ĐỒNG

    Con ốc đảo Lý Sơn