Thư viết từ Huế

14:36 04/10/2012

THÁI KIM LAN

Con thương yêu,
Mẹ đang ở Huế, ngồi trong nhà của ngoại viết thư cho con. Con ơi, rời mùa Thu Munich về đây, lại thấy Huế cũng Thu.

Tiến Sĩ Thái Kim Lan - Ảnh: internet

Nhưng mùa Thu ở Huế  không vàng chói lộng lẫy xa hoa như mùa Thu bên ấy, mà xanh, một màu xanh lạ lùng, vừa rũ rượi vừa nên thơ làm rung động trái tim, cảnh vật cứ nhạt nhòa, bồng bềnh trong một màu xanh không dứt, làm cho mẹ cứ như bị cuốn hút vào trong một nỗi buồn bã nhung nhớ mơ hồ, không gọi được tên.
 

Tranh Mai Lan vẽ tặng Mẹ

Suốt ngày theo với mưa, mẹ hết đi ra hiên nhìn mưa rồi lại thơ thẩn từ nhà vỏ cua đến nhà trong, căn nhà xưa với nhiều cột đen và bóng tối… đôi lần mẹ có cảm giác như đang chạm vào một thứ hoài niệm đang lẩn quẩn quanh đây.

Trong những lúc tưởng như chết đuối trong mưa, hình ảnh con như cái phao, đưa mẹ về với hiện tại, làm ấm lòng. Thật khó tả, mùa Thu nơi đây! Chưa bao giờ mẹ mong ước có con ở đây để cùng ngắm màu xanh mùa Thu của Huế như thế.

Thì thôi, muốn biết mùa Thu ở Huế thế nào, con hãy lấy tập vẽ của con, cọ vẽ và màu nước (Aquarell), con hãy hòa màu xanh lá cây (gruen), thật nhiều, với màu trắng (weiss), màu của hơi sương và hơi nước và tô thêm màu xanh nước biển (blau), con thử hòa chúng lại với nhau, 2 phần màu xanh lá cây và một phần trắng xanh (bleumarin), thì con có thể thấy được phần nào màu xanh của mùa Thu nơi đây.

Trong màu xanh biền biệt ấy, con hãy vẽ một ngọn lá mít màu vàng octave và một ngọn lá bàng màu đỏ đậm chìm lỉm trong nước, một ngọn thôi chứ đừng nhiều, vì giữa muôn ngàn cây cỏ xanh tái tê trong mưa, Huế chỉ có màu vàng của lá mít và màu đỏ của lá bàng, hiếm hoi trong hơi lạnh, điểm xuyết cho tâm hồn hửng chút nắng, chứ không chan hòa rực rỡ như mùa Thu ở bên ấy, con à.

Con hãy vẽ mùa Thu Huế và cất đó, đến khi mẹ về, chúng ta cùng ngắm mùa Thu Huế với nhau.

T.K.L

(SĐB9-12)







 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • NGUYỄN VĂN DŨNGTôi không tin rằng một cô gái đẹp thì lúc nào cũng đẹp. Sông Hương cũng thế. Sông Hương là quà tặng ưu ái của Thượng đế dành cho kẻ phàm trần.

  • NGUYỄN HỮU THÔNGĐêm thêm như một dòng sữa.Lũ chúng em, âm thầm rủ nhau ra trước nhà.Đêm thơm, không phải từ hoa,Mà bởi lòng ta thiết tha tình yêu thái hòa.Đời vui như men sayNgọt lên cây trái..

  • NGUYỄN XUÂN TÙNGSống lạc quan yêu đời, luôn luôn làm chủ được những suy nghĩ, tình cảm và hành động để tự thắng mình trong mọi hoàn cảnh là một phẩm chất cao đẹp của Bác Hồ.

  • HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNGỞ Huế hình như không có mùa thu, mùa thu chỉ ghé lại thành phố giữa một mùa nào đó, mùa hè chói chang hay mùa đông rét mướt. Vì thế, bao giờ người ta cũng đón chào mùa thu bằng nỗi vui mừng đến với một người thân đi xa mới về để lại vội vã ra đi, bằng một cái mà nhạc sĩ tiền chiến Đặng Thế Phong gọi là “Con thuyền không bến”. Trên sông Hương, hình như thường có nỗi bơ vơ chờ sẵn những tâm hồn lãng tử quen xa nhà từ vạn cổ.

  • TRẦN THÙY MAI“Khuôn mặt em đâu phải chữ điền, Trúc không che ngang mà che nghiêng”

  • PHẠM NGUYÊN TƯỜNGCái tin anh Phương mất đột ngột đến với tôi lúc 11 giờ đêm, qua giọng rã rời nghẹn ngào của nhà thơ Lương Ngọc An báo Văn nghệ, lúc tôi đang “dùi mài kinh sử” ở khu ký túc xá trường Đại học Y Hà Nội để lấy cho xong cái bằng Thạc sỹ.

  • Hành trìnhĐã từ lâu tôi cứ muốn đi núi Tuý Vân để tìm hiểu xem sao nó được vua Thiệu Trị liệt vào hàng thứ 9 trong “Thần kinh nhị thập cảnh”.

  • Trước năm 1945, mỗi lần đi qua Ái Tử, tôi không khỏi lo sợ… Một sự lo sợ mơ hồ. Còn vì sao mà sợ thì cũng chẳng biết.

  • Ngay lần đầu tiên gặp ông đã đầy kỷ niệm. Đại đội tôi giao quân bên bờ một con suối đẹp cách sông Hương không bao xa. Anh Nguyễn Châu trưởng ban quân lực Thành đội nhận quân xong, ông đến bắt tay từng người.

  • Tôi vừa đến vùng Bắc Tây Nguyên được mấy hôm thì gặp địch càn quét. Hôm đó tôi định vào cơ quan xã Đaktô để làm việc không ngờ gặp địch dọc đường, tôi tạt vào rừng và nhắm hướng trở lại đơn vị, nhưng càng đi càng lạc sâu vào rừng thẳm.

  • Rời Bắc Hải chúng tôi bảo nhau từ giờ trở đi sẽ chỉ ở khách sạn chứ ở nhà người quen có cái vui nhưng cũng gây phiền toái cho bạn bởi chúng tôi đi chơi bất tử chẳng có giờ giấc nhất định nào.

  • Có một lão ngư kiêm lão nông suốt mấy chục năm trời vắt mồ hôi thành muối, tưới mồ hôi thành sông hồ mà mảnh vườn nhà vẫn cằn khô, chiếc thuyền nhà vẫn không tanh mùi cá biển. Quang cảnh vườn nhà cứ một mùa xanh lại ba mùa rụng lá, khô cành. Vợ chồng con cái chỉ thấy mắt chẳng thấy mồm. Xung quanh hàng xóm cũng chung hoàn cảnh.

  • Đấy là vào khoảng cuối chiến dịch Điện Biên Phủ – 1954. Đơn vị chúng tôi (đại đội 410 – đội 40 – TNXP Trung ương) được điều đi nhận nhiệm vụ mới.

  • 1. Cô bạn cùng cơ quan nghe nói tôi “có tay nuôi người”, lại quen biết giao du rộng rãi nên có ý nhờ tìm một người giúp việc nhà cho vợ chồng cô em gái.