Thơ Sông Hương 10-2007

14:41 01/10/2008
Bạch Diệp - Vi Thuỳ Linh - Phan Huyền Thư - Phùng Hà - Nguyễn Thị Hợi - Hồng Vinh - Đông Hà - Nguyễn Thị Thái - Hoàng Thị Thiều Anh - Đinh Thị Như Thuý - Nguyễn Thị Thuý Ngoan - Thạch Thảo

BẠCH DIỆP

Trong bóng đêm

Tôi sợ bóng đêm
cái màn đen bí ẩn mông lung của những cơn mộng mị
nhấn chìm tôi xuống địa ngục những lo âu
                                      khắc khoải buồn phiền

Tôi sợ bóng đêm
sự im lặng như hố sâu đen ngòm
hút tôi vào với những giọt nước mắt
                                       không ngừng tuôn chảy

Và đêm không còn huyền bí
gió như những nhát roi hằn trong ký ức
trở mình thân xác đớn đau

Tôi đếm từng  giây chờ mặt trời lên
chờ ngoài sân con chim sâu lích chích
nắng vuốt tóc, nắng hôn lên mắt
hơi ấm nhen từ những ngón tay…

Không cần mở to mắt
dưới mặt trời tôi nhìn rất rõ
ánh mắt người bình minh hay đêm tối
không cần nghe người nói
tôi nghe rõ nhịp tim tôi

Nhưng than ôi!
đêm tối và bình minh là hai kẻ song hành
tôi làm sao chạy trốn
cũng như anh muốn ngắt trái tim dâng người
như dâng trái táo thơm trên bàn thờ Phật
nhưng tôi yêu trong khổ đau hờn ghen cạn kiệt
 
Trong bóng đêm tôi không nhìn rõ mặt
bảy sắc cầu vồng tan chảy thành những vệt lân tinh

Tôi muốn thoát thân
bay ra khỏi màn đêm đen ngòm mà sao không thể…

Xin Mặt Trời hãy cho tôi chút ánh sáng
thắp niềm tin lên trái tim…
                            Huế,  9-8-2007

VI THUỲ LINH

Người dệt tầm gai

Người yêu!
Chúng mình ở hai miền
Ngày nào em cũng khóc...

Anh yêu của em
Em yêu Anh cuồng điên
Yêu đến tan cả em
ào tung ký ức
Tim em rộn lên
Em đếm từng ngày Anh đến
Ngày dài hơn mùa
Em mong mỏi
Em (có lúc) như một tội đồ nông nổi
...Em nghe thấy nhịp cách êm ái ân
Gió làn gió thổi sương thao thác
Đêm run theo tiếng nấc
Về đi Anh!

Cài then tiếng khóc của em bằng đôi môi Anh
Đưa em vào giấc ngủ nồng nàn,
quên đi những đêm chập chờn, trĩu nặng
Ngày nối ngày bằng hy vọng
Em là người dệt tầm gai...
Em nhẫn nại chắt chiu từng niềm vui
Nhưng lại gặp rất nhiều nỗi khổ
Truân chuyên đè lên thanh thản
Ôi, sự trái ngược - những sợi tầm gai!
Không kỳ vọng những điều lớn lao
Em lặng lẽ dệt hạnh phúc
từ nỗi buồn - những sợi tầm gai- không ai nhìn thấy
Gai tầm gai đâm em đau đớn
Em chờ Anh mãi...
Tưởng chừng không vượt nổi cái lạnh, em đã khóc
                trên hai bàn tay trầy xước
Những giọt tâm hồn thấm xót mười ngón tay rớm máu
Ngay cả khi Anh làm em thảng thốt
Em vẫn hướng về Anh bằng tình yêu trọn vẹn của mình.

Dệt tầm gai đến bao giờ?
Mỗi ngày dài hơn một mùa
Dệt tầm gai đến bao giờ?

Về đi Anh!
Cài then những ngón tay trầy xước của em bằng Anh
Về đi Anh!
Cài then em
Bằng Anh!
9.7.1998

PHAN HUYỀN THƯ

Độ lượng

Ngày ngày thất hứa
anh dũa nỗi buồn em mịn màng vô vọng

Thôi chẳng chờ
lấp lánh hạnh phúc
dưới cát nóng buổi trưa

Con chuồn chuồn lửng lơ
nhớ mưa trên rào thưa mỏi cánh

Chiều nay nhiều ráng
những nàng Tô Thị bê – tông
trong thành phố ngột ngạt chờ chồng
dệt mộng lông ngỗng lao đao cửa sổ
giăng mắc gì với gió
ướt đẫm nỗi hồng nhan.

Chạy trốn

Ta lỡ tuột tay khỏi gió
nên chẳng biết cùng ai
lang thang nốt buổi chiều
Rồi trở về trăng gác lạnh cửa sổ
ngắm thiên thạch phóng vọt phiêu diêu.

Cũ nát rồi buồn thương méo mó
biết đang nợ mình một cuộc dấn thân
biết đang quỵt mình một phép ẩn dụ
biết đang lừa mình hạnh phúc tội nợ
biết để hèn
biết để biết
vu vơ.

Ta đã lỡ tuột tay khỏi gió
lang thang mãi cũng không hết được chiều
ta đã lỡ chạm tay vào gió
để bây giờ trốn chạy khắp nẻo yêu.


PHÙNG HÀ

Giấc mơ của em!

Trong cơn mơ tiếng anh vụt tắt
Nhảy múa nỗi cô đơn
Hoang tưởng giữa đời
Bỏ ngỏ vết thương không tên tuổi

Trong cơn mơ tiếng em bật khóc
Lấp đầy khoảng trống
bằng những mũi gai
Cỏ dại…
Con giun quằn mình trên
nền gạch vỡ
Bong bóng phập phồng trôi
Câu hát ai dang dở
Tìm lại chút heo may.
Cỏ dại hong khô vạt áo
Cháy xém mảnh đời
Cơn khát nhọc nhằn
Thiêu rụi bờ môi.

NGUYỄN THỊ HỢI

Miền nhớ

Về đi anh
Ngày không còn nắng
Lũ chim thiên di miền tối
Em sợ
Hương bông hoa đêm
Những giấc mơ hình quả táo
Tiếng thạch sùng gõ vào tường vôi
Vỡ oà giọt sương

Về đi anh
Đêm heo may lạnh
Em cuộn mình
Miền nhớ
Và em..
.

HỒNG VINH

Đầu tiên và cuối cùng

Ta có một chốn nương thân
Trên mặt đất èo uột
Không chỗ chen chân
Nhưng vẫn cách
nhau một cái bóng
Lúc an nhàn lúc hoảng hốt

Như bị thú hoang săn đuổi
Truy lùng đến tận cùng hang hốc hư linh
Trò chơi rượt
bắt đến kiệt sức
Nhăn mặt. Cau mày
Giọt lệ đầy không biết gạt vào đâu
Ngựa bất kham dặm vó quan hà
Đường trường vô tận
Giữa đêm sâu bỗng nghe tiếng hoẵng tác
Tiếng uống nước của nai vàng dưới ánh trăng thâu
Hóa ra vẫn còn đôi phút yên bình thơ mộng
Giữa thời khắc con thú dữ ngủ quên
Mặt trời trả lại ánh sáng
Soi tỏ mọi chứng tích cuộc
hình thành và biến hóa
Ở đâu đó góc khuất
Có thể nhìn thấy.Có thể không nhìn thấy
Sự vây hãm của rỗng không và nhiễu loạn 

Cho đến khi ngôn ngữ bất lực
Khuất phục trước môi lưỡi diễn giả
Giàu lời ngụy biện
Không khuôn mặt không hình dung
Không cá
tính không bản ngã
Không tròn khuyết hư danh
Không đời không đạo
Không đầu tiên
Không cuối cùng
Không tôi
Không ta

 
ĐÔNG HÀ

Người đàn bà che mặt

Không nên gọi đó là ngoại tình
mà chỉ là sự che mặt của ký ức

Người đàn bà đến với anh
từ những cơn đau tiềm thức
cơn đau vô tình cúi mặt
như một nốt si

Nốt si ấy buồn...
đến độ phải phân ly

như nỗi đau vô tâm ai khắc thành tri kỷ

nhà có hoa giấy tím
thành than tro chung thuỷ riêng mình

để người đàn bà đến với anh
phải mang theo chút ngoại tình che mặt...
05/03/07

NGUYỄN THỊ THÁI

Đến Quỷ môn quan

Núi bao nhiêu tuổi thì nửa đời
Mà mặt người đá tạc trung niên
Kiếp người giấu mười hai gương mặt
Giữ biên cương – Núi một mặt người
Ánh mắt bao lần xoay gót giặc
Hùng thiêng cùng gánh nỗi nước non
Còn nguyên gương mặt ngời không tuổi
Thái bình cúi lạy đất Chi Lăng.
Nhà sáng tác Tam Đảo, 8/2007

HOÀNG THỊ THIỀU ANH

Giã từ

Thôi anh đi
về với yêu thương
Đã từng có trong anh ở từng
                                      hơi thở
Sợi máu nào rưng rức nhớ
mà trào dâng xối xã
                 trong tim nồng
Anh chỉ biết lặng im
lắng nghe tiếng lòng em
                 qua từng nhịp thở
nụ hôn nào chở khao khát
                               lang thang

Chia tay anh
em về với trần gian
                  đa mang trơ trụi.
Cố gội rửa
           mớ bụi bặm đeo bám
cùng những mơ ước rụi tàn
Tiếng đàn ngân vang
                      lời ca em hát
viễn du theo cơn gió vô tình.

Em về đây giữa yên bình xa cũ
ru những chát chao
bằng giai khúc chiều mưa
                                   mùa hạ.

ĐINH THỊ NHƯ THUÝ

Mùa gió

Đừng buông tay
Con sóng trào lên lạnh dài cát ướt
Những thuỷ tinh nhọn sắc
Ghim vào trống không em nỗi niềm.

Nồng nhiệt, thờ ơ
Dịu dàng cay độc
Thản nhiên trầm uất
Là tròn vẹn anh trong mắt nhớ em.

Em vuốt giọt biển trên môi
Mùa gió.
Cỏ lông chông lăn hoài
Là định mệnh không gì cưỡng nổi

Đừng buông tay,
Em sắc màu nhợt nhạt
Cố nuôi giữ chút ấm áp
Cho những nhịp đập yên bình

Mệt mỏi rồi chăng tình yêu
Ngày lặng lẽ vào đông. Nắng lạnh.

NGUYỄN THỊ THUÝ NGOAN

Hạnh phúc

Hạnh phúc như cát khô
Nắm chặt
Cát tìm kẽ tay trốn mất

Người đàn bà giữ được hạnh phúc
Nương nhẹ cát và tưới vào nước mắt
Cùng những lời ngọt ngào
Cát ngủ trong lòng tay.


THẠCH THẢO

Thu chiêm bao

Chiều câm
lạnh một chỗ nằm
đường vàng lá
sỏi
đá dăm hát buồn
tình chia thắc thỏm dặm trường
quê nhà lặng lặng ngõ
thường khuất trăng

Chiều ngây đôi mắt mười lăm
mưa tuôn xám
ngày âm âm tù mù
nghe vang vang
giọt mùa thu
nghe bão rớt giữa hoang vu
phận người
mười lăm rười rượi mắt đời
phập phồng từng buổi vắng người
chợ trưa

Vầng trăng mùa gãy mưa
thưa
chiêm bao ngã bóng cho vừa
                                                nhớ thương...

(nguồn: TCSH số 224 - 10 - 2007)

 

 

 

 

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Sinh 1962 ở Hà Nội, tốt nghiệp Đại học hàng hải tại Liên Xô (1986) và đã từng là thuyền trưởng Hải quân. Ngô Tự Lập đã xuất bản hơn chục đầu sách bao gồm thơ, truyện, tiểu luận và dịch thuật.Anh là hội viên Hội Nhà văn Việt .

  • Sinh năm 1949  tại Bình Lục - Hà . Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội.Tác phẩm đã xuất bản:  Dấu lặng - (Thơ)  NXB Văn học 1976;  Đêm thiếu nữ - (Thơ) NXB Văn học 1978. Ngoài ra Trần Lan Vinh còn có thơ in trong các tuyển tập khác.

  • Sinh 1946 tại Liên Minh, Vụ Bản, Nam ĐịnhCử nhân nghệ thuật - Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội - Hội viên Hội Mỹ Thuật Hà Nội.Tác phẩm: Trại Muộn (thơ) NXB Văn học 1995;  Mảnh trời qua ô cửa - (thơ) NXB Văn học 1997.

  • Một tiếng thôi mà bao hàm cả cộng đồng dân tộc, cả xứ sở thân yêu với đồng lúa cánh cò, với núi non điệp trùng và rừng vàng biển bạc, những người vợ thương chồng tạo vóc dáng vọng phu.

  • (Gửi nhà thơ L.M.T)Em tìm trong lá một vầng trăng xaEm tìm trong cỏ bóng chiều vừa qua.

  • Đợi tắt mặt trờiĐêm không trăng ta lầm lũi bước sóng đôi với biểnXa khơi thăm thẳm màn đen

  • Tôi vấp ngã vào ban mai trong trẻoNước sông Hương xanh rười rượi tháng tưMưa đầu hạ, sấm chớp chừng vội vãCơn gió hoang lạ lẫm bước tôi về

  • LTS: Thanh Thảo tên thật là Hồ Thành Công, sinh 12 - 3 - 1946 tại Mộ Đức Quảng Ngãi. Tốt nghiệp khoa ngữ văn Đại học Tổng hợp Hà Nội 1969, vào bộ đội, làm báo ở Đài tiếng nói VN, đi chiến trường bộ cuối năm 1970. Là phóng viên chiến trường, ở Ban binh vận R. Sau giải phóng về trại sáng tác Quân khu 5, sau đó giải ngũ, về Hội Văn nghệ Nghĩa Bình và Hội Văn nghệ Quảng Ngãi. Hội viên Hội nhà văn, ủy viên Hội đồng Thơ Hội Nhà văn Việt . Đã in hơn 10 tập thơ và trường ca. Hai lần nhận giải thưởng của Hội Nhà văn Việt cho hai tập thơ “Dấu chân qua trảng cỏ” và trường ca “Những ngọn sóng mặt  trời”. Giờ vẫn làm thơ chơi và viết báo kiếm sống.

  • LTS: Trần Chấn Uy sinh năm 1957, tại Đức Thọ, Hà Tĩnh, hội viên Hội Nhà văn Việt . Anh là một nhà thơ trẻ đã có 5 tập thơ ra mắt bạn đọc. Trần Chấn Uy đi khắp nơi, say mê với cái mình đã chọn, diễn đạt nó với nhiều cung bậc. Tìm kiếm chân lý và cái đẹp để đưa vào thơ, với tấm lòng bao dung, nhân hậu, dưới góc độ nào, giọng thơ Trần Chấn Uy cũng chân chất, mộc mạc, nồng ấm. Nhà thơ Trần Chấn Uy hiện nay công tác ở Đài Truyền hình Khánh Hoà.

  • LTS: Dạy toán nhưng rất yêu thơ đó là điểm đặc biệt của con người Lê Quốc Hán. Lê Quốc Hán viết thơ nhiều. Thơ anh đã in hầu hết các báo ổ địa phương và trong nước. Thấm đẫm mồ hôi của người lao động, anh luôn nhìn cuộc đời với đôi mắt yêu thương, đầy trân trọng. Hồn hậu, mộc mạc, chân chất mà vẫn nói được cái mình gửi gắm không chút sáo cũ, âu đó cũng là điểm mạnh trong thơ Lê Quốc Hán.Lê Quốc Hán hiện nay là Tiến sĩ trường Đại học Sư phạm Vinh.

  • LTS: Sinh năm 1969 đã có 2 tập thơ riêng. Là một cây bút trẻ luôn có ý thức làm mới thơ. Tập thơ đầu tay “Dòng sông cháy” của chị vừa ra mắt bạn đọc đã nhận được giải thưởng văn học của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam 1997.Táo bạo, trăn trở cho cái mới. Khắt khe, đòi hỏi cao chính mình trong lao động nghệ thuật; Nguyễn Bảo Chân đã chọn cho mình một cách đi riêng trên con đường thơ ca. Với ngôn ngữ thơ hiện đại, với hình tượng thơ kỳ lạ - qua cảm xúc tinh tế của một tâm hồn nhạy cảm, Nguyễn Bảo Chân đã mang đến cho bạn đọc những bài thơ hay. Hiện nay Nguyễn Bảo Chân công tác ở Đài Truyền hình Việt - phụ trách chương trình “Tác phẩm và dư luận” trên sóng VTV3.

  • LTS: Sinh năm 1943 ở Hà Nội. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn là một cây bút nữ nổi tiếng. Với chất thơ dịu dàng, đằm thắm, chị đã đem đến cho thơ Việt một giọng riêng. Chị không tìm kiếm những tứ thơ lạ, mà làm lạ những tứ thơ tưởng như đã cũ. Với 6 tập thơ và 2 tập truyện thiếu nhi, Phan Thị Thanh Nhàn đã nhận được nhiều giải thưởng văn học. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn hiện nay là UVBCH Hội Nhà Văn Hà Nội và là chủ nhiệm câu lạc bộ nhà văn nữ Việt .

  • Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng

  • Thiên niên kỷ mới vẫy ta sangkhốn nỗi quà xuân chưa sẵn sàng

  • Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông  Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện

  • Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội

  • Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê

  • Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề

  • Ba bông hoa mang đêm phi qua                                             vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông

  • Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội