Những đoản khúc chiều

09:22 29/05/2020

“Đoản khúc chiều phù dung” (NXB Trẻ) là tập sách thứ năm của nhà văn Vũ Văn Song Toàn. Một chút gì đó hơi ma mị, có hơi hướng liêu trai, có sự trải đời và suy ngẫm, như một người kể chuyện nhẩn nha, từng chút từng chút một, Vũ Văn Song Toàn dẫn người đọc đi hết “Đoản khúc chiều phù dung” với một nỗi buồn man mác.

Những câu chuyện tình yêu là đề tài xuyên suốt 16 truyện ngắn, nhưng tình yêu ở mỗi câu chuyện một khác, nó khiến người đọc phải chiêm nghiệm, nhìn thấy mình ở một góc nào đó trong 16 phiên bản tình yêu này.

Nhiều truyện ngắn đem đến cho người đọc những tình yêu và hơi thở hiện đại, xoay quanh những toan tính, tiền tài núp bóng từ bi (“Viên sapphire không hoàn hảo”), những tình yêu âm thầm và lặng lẽ mang hơi thở gấp gáp của đồng tiền, của lo toan ảo não. Bằng lối kể chậm rãi, từ tốn của một buổi trà chiều, người đọc sẽ như lạc vào một buổi xem tướng số để thấy nó vận vào những con người hiện đại này thế nào. Những người tưởng như đã tinh thông mọi lẽ như ông Tri (“Ván bài”), thật ra cũng chỉ là con tốt thí dưới tay cậu chánh văn phòng của mình… Tác giả chọn cho những câu chuyện một cái kết mở, để cho người đọc sẽ tự kết lại bằng kinh nghiệm và suy ngẫm của mình. Mỗi câu chuyện có một chút gì đó lơ lửng nhưng vẫn có nhịp để nối tiếp như ngày nối tiếp ngày vận hành guồng quay luân hồi.

Với năm truyện ngắn phần sau của cuốn sách, tác giả đột nhiên “quay ngoắt” giọng kể, gột bỏ những phố thị để dẫn người đọc lên miền ngược với “Nước mắt mụ Dạ Dần”. Lối kể chuyện linh hoạt đã khiến tác giả như đưa người đọc vào những chuyện tình đằm thắm của vùng cao, cái tình yêu chưa đủ lớn, chưa đủ lòng vị tha khiến con người ta phải xa nhau, dường như mùa xuân đã bừng nở trên non cao nhờ những điệu xường, những tình yêu lạ kỳ mà chỉ cần dùng ánh mắt cũng đủ để thấu hiểu. Và nó khiến con người khi phải rời xa những phong tục, những mùa xuân ấy, đều day dứt nhớ thương không nguôi. Biết bao số phận bày ra trước mắt người đọc, là một Tình với những trốn chạy tình yêu mang tên ún Hường, người vẫn xuất hiện trong các giấc mơ dang dở, là lão Lee với con gà vía và nỗi nhớ không nguôi về người vợ, về mảnh đất quê hương của mình, là hũ rượu rễ cau của người mẹ già trong “Mùa cây trẩu trổ hoa” để cứu những đứa con khỏi day dứt, vừa sai trái nhưng tràn đầy yêu thương. Cái khắc nghiệt của thiên nhiên được bày ra trong “Hiến sinh”, khiến người đọc bức bối, nín thở, cái dồn nén đến tận cùng của mùa khô, của nợ nần, của ký ức, của con người và thú vật khiến câu chuyện bị đẩy lên đến tận cùng, rồi vỡ òa ra trong cơn mưa. Một cơn mưa gieo vào lòng người đọc những niềm tin mãnh liệt vào sự sinh sôi nảy nở.

Niềm tin về ngày mai, về tình yêu đã xâu chuỗi 16 câu chuyện lại một cách tự nhiên, liên tục, để người đọc khép lại “Đoản khúc chiều phù dung” với một nụ cười nhẹ nhõm.

Theo Lê Thị Kim Sơn - Thời Nay/ND

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • . Hai năm sau kể từ khi Julia Kristeva đưa ra khái niệm liên văn bản (intertextuality), Roland Barthes đã đi xa hơn nhiều qua một tuyên bố gây sốc: Cái chết của tác giả (The Death of the Author, 1968). Những quan niệm mới mẻ của các nhà khoa học một thời từng là trụ cột của chủ nghĩa cấu trúc đã chính thức khép lại vai trò của isme này và mở ra giai đoạn hậu cấu trúc. Trong quan niệm mang tính gây hấn của họ, người đọc, từ chỗ là kẻ bên lề, đã chính thức bước vào vị thế trung tâm với tư cách là kẻ có quyền năng tối thượng trong việc thiết lập mối quan hệ và ý nghĩa giữa văn bản và liên văn bản, giữa văn bản và các thiết chế văn hóa đã tạo ra nó(1).

  • Tiểu thuyết về giải phóng miền Nam Biên bản chiến tranh 1-2-3-4.1975 của nhà báo kỳ cựu Trần Mai Hạnh đã vượt qua tiểu thuyết về chiến tranh biên giới phía Bắc Mình và họ của Nguyễn Bình Phương, tác giả xuất sắc của văn học đương đại.

  • “Tay chơi” Nguyễn Quang Sáng rời xa cõi tạm, “trưởng lão” Tô Hoài về với “Cát bụi chân ai,” nhà văn của đất và người phương Nam - Anh Đức về với đất Mẹ, tác giả của “Biển và chim bói cá” - nhà văn Bùi Ngọc Tấn kết thúc hành trình sống và viết…

  • "Những đỉnh núi du ca" là công trình nghiên cứu mới nhất về tộc người H'mông của nhà nghiên cứu trẻ Nguyễn Mạnh Tiến (ảnh bên), người đã cố công lang thang suốt ba năm trên khắp miền núi phía Bắc mà trọng tâm là cao nguyên đá Đồng Văn để tìm kiếm cho mình một lối tiếp cận khả dĩ nhất để giải mã những phản ứng phức tạp của tộc người vừa đặc biệt, vừa hấp dẫn nhưng cũng không ít bí ẩn.

  • "Có một phố vừa đi qua phố" - tập di cảo của cố tác giả Đinh Vũ Hoàng Nguyên - là một trong bốn tác phẩm văn học đoạt giải "Văn học Nghệ thuật Thủ đô 2014".

  • Nhà văn quân đội có tiếng Đình Kính (Hải Phòng) viết ở nhiều lĩnh vực: Tiểu thuyết, truyện ngắn, ký, kịch bản phim. Mảng chủ đề lớn mà ông đeo đuổi là biển và những người lính biển, với các tác phẩm “Sóng cửa sông” (1976), “Đảo mùa gió” (1978), “Lính thủy” (1978), “Người của biển” (1985) - Giải thưởng văn học Bộ Quốc phòng, “Sóng chìm” (2002), “Huyền thoại tàu không số” (2012) - 2 tác phẩm này đều đoạt Giải thưởng Hội Nhà văn VN. Phóng viên Báo Lao Động đã phỏng vấn ông…

  • Trong tiểu thuyết Xác phàm, nhà văn Nguyễn Đình Tú dùng hình ảnh “mùi buồn” để gợi lại ẩn ức về một cuộc chiến tranh.

  • Bất kỳ người cầm bút nào cũng đều mơ ước rằng tác phẩm của mình sẽ trở thành sách gối đầu giường của hàng triệu người. Sao chúng tôi - những nhà văn, nhà thơ Việt Nam lại không mong muốn một ngày tác phẩm của mình hiện diện trên các ngôn ngữ của dân tộc khác chứ?

  • NGUYỄN NHẬT ÁNH

                   Tạp văn

  • Nhà văn Tô Hoài - tác giả của cuốn sách "Dế mèn phiêu lưu ký"  khiến bao thế hệ bạn đọc Việt Nam say mê - đã từ trần vào trưa 6.7.2014 tại nhà riêng ở Hà Nội, hưởng thọ 95 tuổi. 

  • Nobel Văn học là đỉnh cao nhưng không phải đỉnh cao nào cũng làm hoan hỉ tất cả mọi người. Việc lựa chọn của viện Hàn lâm Thuỵ Điển những năm gần đây chắc chắn sẽ làm chạnh lòng những ai đã trót yêu thích thế giới văn chương của Kafka, Jorge Louis Borges, Umberto Eco, Robbe – Grillet, Italo Calvino…

  • Ngày nay, nhìn lại chủ trương cách mạng của Phan Châu Trinh cách đây hơn một thế kỷ, một lần nữa chúng ta lại thấy tầm nhìn của một người mang khát vọng Khai dân trí, Chấn dân khí, Hậu dân sinh

  • Lần nào ra Hà Nội, dù dài ngày hay chỉ là thoáng chốc, nhà văn Trần Thùy Mai cũng tới ngồi uống cà phê ở nhà hàng Thủy Tạ nhìn ngắm hồ Gươm và hẹn bạn bè tới gặp gỡ chuyện trò. Hỏi vì sao chị chỉ chọn mỗi chỗ này, Trần Thùy Mai bảo: “Là vì ở đây là “Hà Nội nhất”, lại có thiên nhiên bao quanh, giống như  bờ sông Hương ở Huế vậy…”.