Truyện ngắn đối với những tác giả trẻ, mới viết văn, nhiều người tự khám phá mình, bao giờ cũng qua một thử thách. Dương Hương - một tác giả trẻ vừa cho ra mắt tập truyện ngắn “Giá của đàn bà” với nhiều cảm xúc mới mẻ. Chúng tôi xin giới thiệu bài viết của nhà văn Trung Trung Đỉnh về tập truyện ngắn , của tác giả Dương Hương, do Liên Việt ấn hành.
Truyện ngắn đối với những tác giả trẻ, mới viết văn, nhiều người tự khám phá mình, bao giờ cũng qua một thử thách. Không phải là ý tưởng, không phải là “vấn đề”, không phải là cốt truyện hay những lý thuyết đã được các nhà văn, nhà lý luận phê bình, các nhà cao thủ “truyện ngắn học” rút ra “kinh nghiệm” như là một lý thuyết. Nó được bắt đầu không có một định hướng nào rõ rệt. Cái chữ đầu tiên, câu đầu tiên của thiên truyện chưa biết sẽ ra sao, thế nào, chính là bàn tay dẫn dắt vô hình nhưng rất rõ ràng đưa tác giả vào một không gian đầy phấn khích, sau này ta gọi đó là không khí của truyện. Người viết chìm ngập vào trong không khí ấy, vừa quyến rũ dễ dàng và háo hức, khiến nhân vật được hiện ra, câu chuyện dần dần được hình thành, ý tưởng càng rõ nét. Bao nhiêu suy nghĩ vật vã lâu nay còn mơ hồ, bây giờ có dịp, nó nhập vào con chữ như có ma có thần, khiến người viết không tự tiết chế được “cơn say” để cho ngòi bút dẫn dắt đến câu cuối cùng, chữ cuối cùng, bất ngờ chính nó tự nhiên sững lại: Hết chuyện, hết truyện!
Nó đến, nó đi bất ngờ, để lại người viết ngồi đó trống rỗng, hay nằm vật ra đó như một gã mất của, thiếu tự tin, ngơ ngẩn lần mò, rờ rẫm, xoay sở, rồi đọc đi đọc lại, tự thấy sướng rơn, tự thấy muốn chia sẻ ngay lập tức với ai đó, với tòa báo tâm đắc nhất… Khoảnh khắc ấy trở nên háo hức, bao nhiêu mong mỏi đến khi cầm tờ báo mới trên tay. Cũng cái chữ ấy, câu ấy nhưng đây là chữ in nhé. Truyện của mình đã và đang đến tay hàng trăm hàng nghìn người đọc, hàng trăm hàng nghìn người chia sẻ với vui buồn của mình...
Thời gian cứ trôi, truyện hay, truyện dở, cứ tự nó sống, tự nó còn lại hay biến mất ngoài ý muốn của tác giả. Mấy chục năm trước các cụ nhà văn, viết xong cái truyện hay bài thơ, phải lần mò đi bộ, khăn gói quả mướp cả tháng trời mới đến được nhà bạn để chia sẻ. Bây giờ thời đại "bốn chấm không", chỉ vài thao tác bàn phím là đến ngay trước mặt bạn mình. Đọc hay không đọc cũng “like” cái đã rồi đa số vùi vào quên lãng vô tăm tích…
Tôi đọc tập truyện ngắn đầu tay “Giá của đàn bà” với cái tên tác giả mới toanh đối với tôi: Dương Hương. Không háo hức vì chưa hoặc không được ai mách bảo giới thiệu. Chỉ là thích đọc một cái gì mới, một tác giả mới để nạp năng lượng. Năm mươi phần trăm hên xui may rủi. Hay hay, thích theo ý mình thì đọc tiếp mà không thì cũng “like” một cái cho vui vẻ.
Lần đọc này là tôi gặp may. May đầu tiên là thấy tác giả không lụy đề tài, không vì ông “vấn đề” này nọ. Tác giả là người trong cuộc, hình như là người quãng thời gian bắt đầu của @ vì các truyện đều nói về cuộc sống, lối sinh hoạt thời đã có internet, đã có điện thoại di động, chuyện người bên này trái đất nói với người bên kia trái đất. Thời gian không gian được khoa học kỹ thuật kéo lại gần nhau.
Tôi nhận ra cách dựng truyện tự nhiên ở “Chăn trâu nhớ chăn đồng xa”. Tác giả đã vượt qua được lối viết, lối kể chuyện thông thường mà khá tinh tế, khá hóm hỉnh mỗi khi gặp các tình huống truyện éo le giữa cách ứng xử khôn khéo hay không khôn khéo, giữa bà mẹ chồng với cô con dâu đời mới. “Hương mùi” là truyện ngắn viết về một cuộc hôn nhân mới chả ra mới cũ chả ra cũ, người đọc đứng về phía nào đây? Một nồi nước lá gội đầu thơm phức và những ve dầu gội tí xíu thơm ngây ngất? Thực ra hai thứ ấy chả tội tình gì, mỗi thứ gợi một ký ức chưa xa. Người đứng giữa là Quân, người con trai yêu của mẹ và người chồng bận rộn của cô vợ cũng bận rộn không kém. Thêm vào cuộc sống gia đình có cô Osin nền nã, hiền lành, thật thà dễ thương… Cái kết truyện, khi sắp đến giao thừa, Quân đi trên hè đường về nhà, con đường ven sông, mải nghĩ vẩn vơ, thụt chân vào một vũng nước đúng lúc chiếc xe máy thời trang lướt qua. Chiếc xe gần tới mức anh nhìn rõ cả những lọn tóc vàng hoe của cô gái tung lên trong gió. Eo thon, tóc xõa , giống Nguyệt quá. Nhưng cũng phút giây ấy, anh nhận ra đó không phải vợ mình bởi chính mùi hương dịu dàng, thoang thoảng kia. Anh nhớ, Nguyệt thường dùng một loại dầu ngoại đặc biệt có mùi hương hăng hắc…
Thêm một số truyện nữa viết về những người điều dưỡng, chăm sóc sức khỏe cho các cụ già người Đức. Số phận những người tìm mọi cách sang được các nước châu Âu làm ăn ngõ hầu được đổi đời: “Hẹn gặp lại ngày mai”, “Tóc của tuyết” là những truyện ngắn đặc sắc, không quá tay tô màu cho đời sống cao sang của người châu Âu, nhưng cũng không quá chăm chú mô tả sự thiếu hụt văn hóa, nhất là văn hóa ứng xử của người Việt đối với họ. Tác giả khá khéo léo dựng được sự năng nổ thái quá của một ông già người Đức nồng nhiệt chăm sóc cho cô điều dưỡng viên mỗi lần cô đến thay băng cho bà vợ của ông. Họ là những người tử tế. Và… cái chết đột ngột của của ông ta rồi kế đến là sự ra đi không một lời nhắn nhủ, trăng trối của bà vợ - bệnh nhân mà cô chăm sóc hàng ngày, đã biến cô bỗng chốc trở thành một kẻ đầy suy tư, trăn trở. Cô trăn trở về ngày mai, về sự mong manh, ngắn ngủi, vô thường của đời người, để rồi tự biết phải hối hả, trân trọng từng phút giây sống quý giá của ngày hôm nay… Một chút phác họa, một khoảnh khắc liếc qua mà ta đọc được “mùi vị” của nhân vật.
Tôi đã nhiều lần nói tới cái sự nghiêm trọng hóa khi cầm bút viết văn của văn học đương đại Việt Nam. Truyện ngắn phải thế này, tiểu thuyết phải thế kia. Thơ hiện đại không nhất thiết phải có vần, có tứ như thơ truyền thống. Truyện ngắn phải có cốt truyện, có nhân vật… vân vân... Vì quá nghiêm trọng hóa phải thế này, thế nọ, phải có chức năng này kia mà quên mất cái chất khôi hài, hóm hỉnh đặc trưng của văn học dân gian Việt.
Không có chất hóm, chất hài tinh tế ấy nên ta đọc mới thấy nó cứng, nó khô đấy ạ.
Tác giả Dương Hương cũng may, tôi thấy chị đã viết tự do, không tự gò mình vào thể loại, không ép mình theo chức năng, nhưng cái chất khôi hài của chị, tôi đọc thấy nó lấp ló đâu đó, tạo nên giọng văn không bị công thức.
Theo Trung Trung Đỉnh - NDĐT
Khi được hỏi lý do nào thôi thúc bà hoàn thành cuốn tiểu thuyết dã sử về Hồng Hà nữ sĩ Đoàn Thị Điểm, nhà văn Lê Phương Liên tâm sự rằng: “Tôi hăng hái ngồi bên bàn phím, viết đêm viết ngày như là nhập đồng, như là có một nguồn lực siêu nhiên nào thôi thúc”.
HỒ ANH THÁI
Tình yêu quê hương, tình yêu gia đình, những khám phá thú vị trong cuộc sống xa xứ là điểm chung trong hai tác phẩm “Bốn mùa hoang vu xứ kiwi” và “3,1kg hạnh phúc” của hai tác giả trẻ Trần Băng Khuê và Mai Thanh Nga cho bạn đọc thấy được phong vị của những vùng đất khác nhau cũng như cuộc sống của những người Việt trẻ xa xứ.
Sức viết của nhà thơ ngoài lục thập Đinh Ngọc Diệp (sinh năm 1956) có dấu hiệu mạnh lên khi trước thềm xuân mới, ông ra mắt tập “Hành trình 6” (NXB Hội Nhà văn).
Sau giải thưởng văn xuôi của Hội Nhà văn Việt Nam, mới đây, đạo diễn Xuân Phượng tiếp tục nhận thêm giải thưởng văn xuôi của Hội Nhà văn TPHCM cho hồi ký Gánh gánh… gồng gồng… (NXB Văn hóa - Văn nghệ). Tác phẩm đã phần nào khắc họa chân dung của tầng lớp trí thức Việt Nam trong 2 giai đoạn kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ.
“Duyên” - tôi biết đến tác giả Nguyên Phong từ cuốn sách Đường mây qua xứ tuyết . Tôi cũng đọc qua về tiểu sử, con đường sự nghiệp của ông. Thật đáng để ngưỡng mộ!
Nhà thơ, nhà báo Vương Tâm vừa ra mắt tuyển “Thơ chọn Vương Tâm” (NXB Hội Nhà văn), với 180 bài thơ và một số bức tranh minh họa của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều.
Nhắc tới nhà văn Nguyễn Văn Thọ, bạn văn thường nhớ tới tiểu thuyết “Quyên”; các tập truyện ngắn: “Gió lạnh”, “Vàng xưa”, “Hương mĩ nhân”, “Vườn mộng”; các tập bút ký và tản văn: “Đào ở xứ người”, “Đầu ngọn sóng”… Ông còn sáng tác thơ, vẽ và viết kịch bản phim… Nhớ về thời hoa niên nhiều ước vọng, ánh mắt ông lấp lánh niềm vui.
“Sống mãi trên quê hương anh hùng” (NXB Quân đội nhân dân, 2021) là cuốn sách được viết theo thể loại truyện ký, về cuộc đời của một người anh hùng đã cống hiến tuổi thanh xuân cho sự nghiệp giải phóng dân tộc. Đó là Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân Nguyễn Kim Vang - hình ảnh đại diện cho một thế hệ thanh niên lớn lên trong hoàn cảnh đất nước có chiến tranh, sẵn sàng hy sinh không tiếc tuổi thanh xuân, xương máu của mình cho hòa bình, thống nhất của dân tộc...
Trong nền văn học Việt Nam hiện đại, tiểu thuyết Số đỏ của Vũ Trọng Phụng là tác phẩm quen thuộc với nhiều thế hệ bạn đọc. Đến nay, mặc dù đã được phổ biến rộng rãi, nhưng không phải mọi cắt nghĩa về nó đã thật thấu đáo, thuyết phục.
Nỗ lực không ngừng nghỉ của các nhà nghiên cứu lý luận văn học Việt Nam trong nhiều thập niên qua là giới thiệu, nghiên cứu, tổng thuật các hệ thống lý thuyết để vận dụng vào nghiên cứu thực tiễn văn học.
Với 17 truyện ngắn gọn gàng, tập truyện ngắn “Gió thổi trước hiên nhà” vừa được NXB Văn học ấn hành, mở ra một thế giới ngổn ngang, đa tạp của cuộc sống đời thường từ miền quê đến phố thị với đủ mọi cung bậc cảm xúc, những cảnh đời buồn vui, đặc biệt là những thân phận đàn bà nhọc nhằn, cay đắng.
Nhãn sách Văn sử tinh hoa thuộc Công ty TNHH Sách và Truyền thông Việt Nam (Tri Thức Trẻ Books) vừa phát hành cuốn "Phong vị xuân xưa - Ngày xuân xem sách biết việc cổ kim". Tác phẩm được sưu tầm, tuyển chọn từ nhiều cuốn sách, báo, tạp chí trong giai đoạn từ 1920 đến khoảng 1945.
Mấy năm gần đây, nhiều danh tác Việt đã được phát hành lại, mang đến cho độc giả hiện đại cơ hội tiếp cận dễ dàng hơn các ấn phẩm có tuổi đời trên dưới một thế kỷ. Không đơn thuần là “bình mới rượu cũ”, nỗ lực này còn mang tính gợi mở, góp phần định vị, thúc đẩy đa dạng chiều kích văn chương.
“Bốn nhà văn nhà số 4”, NXB Hội Nhà văn, của nhà phê bình Ngô Thảo dày dặn, chia làm bốn phần, tập hợp 35 bài viết của tác giả về bốn nhân vật văn chương nổi tiếng mà sự nghiệp gắn liền với ngôi nhà số 4 phố Lý Nam Đế - tạp chí Văn nghệ quân đội. Đó là Nguyễn Thi, Nguyễn Khải, Nguyễn Minh Châu và Thu Bồn.
Cầm trên tay cuốn “Thời xuân sắc” của nhà văn Huệ Ninh (NXB Thế giới, 2020) - hồi ký của một người phụ nữ bình thường, tôi thật sự xúc động và còn thấy tiếc, tự hỏi sao sách không dày hơn nữa.
“Nấp” trong nhà báo Trần Nhật Minh với vẻ ngoài “đồ sộ, quánh màu nước thời gian”, là trái tim thi sĩ nhiều rung động. Cho nên, có lẽ đã lần lữa mãi, thì cũng phải đến ngày tâm hồn chật căng, buộc phải tỏa lan hương chất mà tháng năm cuộc đời mình đã trầm tích.
“Hừng Đông” viết về “đêm trước” của cách mạng Việt Nam, giai đoạn trước khi thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam (1930) đến cuộc khởi nghĩa Nam Kỳ. Trong bối cảnh ấy, nhà văn không chạy theo sự kiện, biến cố, mà hướng tới con người cụ thể với tư cách một nhân vật văn học - chiến sĩ Cộng sản Phan Đăng Lưu.
“Lắng đọng và suy nghĩ” (NXB KH&KT, 2020) cái tên sách khiêm tốn của Tạ Quang Ngọc trở nên cuốn hút tôi. Và sự chắt lọc trí tuệ, cũng như chân thành cảm xúc, chân thành tự bạch trong cuốn sách này đã không chỉ khiến tôi cảm phục tác giả, mở mang tri thức, mà còn nâng thêm cho mình bản lĩnh, bồi đắp tình yêu con người, tình yêu đối với quê hương đất nước và sự nghiệp cách mạng.
Giải thưởng văn học Sông Mekong lần thứ 11 sẽ diễn ra tại thủ đô Phnompenh, Campuchia vào cuối năm 2020. Hai tác giả Việt Nam đoạt Giải thưởng năm nay là tác giả Trần Nhuận Minh với tác phẩm sách thơ Qua sóng Trường Giang và tác giả Trần Ngọc Phú với tác phẩm Từ Biên giới Tây Nam đến đất Chùa Tháp.