NGUYỄN BÌNH PHƯƠNG
Định nghĩa
Đàn ông chẳng để em yên
bởi vì em sóng vỗ, bởi vì em nghiêng ngả
bởi vì những ngón tay em vươn ra ngoài cửa sổ
và gió đã chạm vào
chẳng bao giờ ngừng ve vuốt
những đôi cánh đam mê
Bởi vì khuôn ngực em ngoan cố sáng lên trong bóng tối giấu che
và sắc xám đã phủ trùng trùng
lời thở than ánh bạc
biết bao nhiêu gọi mời biết bao nhiêu đắm say huyền hoặc
lờn vờn thế cái câu em thích, em thích mà
tại sao em thích nhiều đến vậy
Tôi chờ đợi và tôi buông ra vầng trăng của tôi
chúng nói về những vầng trăng khác nữa
về con người chìm nổi trong giọng nói chính mình,
ôi cái giọng mù sương
nghìn trùng là âu lo, nghìn khinh khi ngạo mạn
bởi vì em mềm, em chực ngả vào những lời đường mật
em là ly rượu chiết ra từ dằn vặt
họ muốn uống cạn em để sang bờ bến mới
nơi hồ nước màu hổ phách, và nơi
những hoàng hôn đổ về hòa tan nhau
trong dịu êm chăn gối nát nhàu
Em có nụ cười của cơn đau
thảng thốt nở vào những ngày không nắng
dưới làn da mịn tái buồn như thời gian chết
yên tĩnh còn giữ được em không?
Cho mùa hè mới
Vụt qua hoàng hôn một chiếc bóng
ai đang bay trong lốt của chim?
Ai gửi nhầm hộp màu lặng im
theo tin nhắn vào màn đêm sần sượng?
Tôi nhấm nháp bình minh trong những hạt hướng dương.
(TCSH366/08-2019)
THANH THẢO
DUYÊN AN
NGUYỄN THÁNH NGÃ
VŨ TUYẾT NHUNG
HUỲNH MINH TÂM
ĐÔNG HÀ
THY NGUYÊN
TRẦN VĂN LIÊM
ĐINH TIẾN HẢI
Nguyễn Hữu Quý - Bùi Sỹ Hoa - Nguyễn Đức Hưng - Trần Huy Minh Phương - Hoàng Vũ Thuật - Lâm Bằng - Tô Ngây
NGÔ QUANG HUỆ
NGUYỄN QUÂN
Những câu thơ của Trần Việt Hoàng như áng mây không ở lại mà điểm xuyết bóng mình trên dòng thời gian. Hình ảnh thơ là thế mạnh trong thơ Hoàng, soi thấy giấc mơ hao gầy, chái bếp của mẹ, lũy tre sân nhà, mái rạ tẩm đầy nhớ thương, soi thấu “tiếng chuông vọng mòn đỉnh núi”.
KIM LOAN
LÊ HẢI KỲ
VÂN PHI
PHAN LỆ DUNG
LÊ VIẾT HÒA
Võ Kim Phượng - Nguyễn Hồng Vân - Huỳnh Thị Quỳnh Nga - Ngô Mậu Tình - Vĩnh Thông
TỪ HOÀI TẤN