Trước khi đọc bài viết này, xin hãy dành một ít phút tự hỏi chính mình rằng: Bạn có tự hào khi nói “Tôi là người Việt Nam” không?
Tự hào Việt Nam. Ảnh:doanthanhnien.vn
Tự hào dân tộc, đó không phải là một câu chuyện giáo điều. Đó cũng không phải là một điều gì khó hình dung. Đó đơn giản là niềm hạnh phúc khi được sống trên quê hương mình; Là giây phút xúc động khi thấy lá cờ đỏ sao vàng tung bay và giai điệu Quốc ca cất lên đâu đó; Là phút hồi hộp cổ vũ cho đội tuyển quốc gia của mình trong các cuộc thi đấu, hay đơn giản là tự tin trả lời câu hỏi đặt ra ở trên và kiêu hãnh cất lên 5 tiếng “Tôi là người Việt Nam”!
Hôm nay, khi đất nước đứng trước nhiều thách thức; khi xu thế toàn cầu hóa mang lại không ít mặt trái bên cạnh những điều tích cực; khi lòng tự hào dân tộc đang có biểu hiện mai một, giảm sút trong một bộ phận người trẻ thì việc giáo dục để khơi dậy lòng tự hào ấy là hết sức cần thiết. Bởi, lòng tự hào, tự tôn dân tộc đã đưa đất nước Việt Nam nhỏ bé bước ra khỏi những tăm tối, cần lao, khổ đau để có được độc lập, tự do. Lòng tự hào dân tộc đã giúp chúng ta bước qua mọi khó khăn, thử thách và chiến thắng những kẻ thù hùng mạnh nhất để có được ngày hôm nay. Đó là sức mạnh, một thứ sức mạnh kỳ lạ mà bất cứ quốc gia nào muốn phát triển bền vững, muốn vươn lên phải biết gìn giữ, khai khác, phát huy.
Lòng tự hào dân tộc, dĩ nhiên, là điều cần được nuôi dưỡng một cách tự nhiên chứ không thể bằng hô hào, ép buộc. Nó càng không thể là những tô vẽ, ảo tưởng, huyễn hoặc. Nó là những điều gì thực chất, đẹp đẽ nhất trong mỗi công dân. Không ai có thể bắt bạn phải tự hào về quê hương mình và sự tự hào bắt buộc ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì. Sự tự hào phải xuất phát từ trong tim, phải là một sự tự giác. Chỉ như thế nó mới là sức mạnh thôi thúc mỗi cá nhân phấn đấu, cống hiến cho đất nước. Muốn có được điều đó, tất nhiên, phải để họ thấy được những điều đáng tự hào. Đó không chỉ là những giá trị tốt đẹp trong lịch sử mà còn phải ở hiện tại. Đó là việc chính quyền phải luôn đặt lợi ích của quốc gia và nhân dân lên hàng đầu, kiên quyết đấu tranh, loại bỏ tham nhũng, tiêu cực để xây dựng môi trường thực sự văn minh, dân chủ, tốt đẹp. Đặc biệt, để tự hào dân tộc ngấm sâu vào mỗi người thì không gì khác, chúng ta phải coi trọng việc giáo dục lòng tự hào dân tộc cho thế hệ trẻ.
Đáng tiếc thay, hiện nay, chương trình giáo dục lại không chú trọng, thậm chí là để trống phần này. Các nội dung liên quan đến giáo dục đạo đức, văn hóa, truyền thống được đưa vào rất ít và mang tính hình thức. Học sinh và giáo viên bước vào năm học là đặt mình vào một đường đua của thành tích và điểm số. Các em được dạy chỉ để vượt qua các kỳ thi, để vào được ngôi trường mình mong muốn, để sau này kiếm được một công việc có thu nhập cao. Chính bởi vậy nên khi học lịch sử, các em chỉ chăm chăm đọc thuộc các sự kiện đủ để vượt qua những bài kiểm tra chứ không phải từ đó thấy được niềm tự hào với truyền thống đấu tranh của ông cha. Tương tự, các em có thể đọc thuộc rất nhanh những bài ca dao, tục ngữ; những bài thơ, văn về đất nước nhưng lại không thấy được vẻ đẹp của đất nước, con người, văn hóa Việt; không từ đó thấy tự hào và yêu hơn đất nước mình… Bạn tức giận khi giới trẻ khóc lóc chỉ mong gặp thần tượng là những ngôi sao Hàn Quốc mà không nhớ các anh hùng trong lịch sử của dân tộc, không hay biết tình hình biển Đông? Bạn khó chịu khi giới trẻ chuộng đặt những cái tên sao cho Tây, chạy theo văn hóa nước ngoài mà coi thường những giá trị cổ truyền? Bạn lên án tuổi trẻ thiếu nhiệt huyết, thiếu trách nhiệm với đất nước? Vậy, trước hết, xin hãy nhìn lại xem chúng đã được giáo dục những gì và giáo dục như thế nào? Với chương trình và cách thức giáo dục như hiện nay thì những biểu hiện lệch lạc trong đạo đức, chuẩn mực của giới trẻ là điều dễ hiểu.
Chính bởi thế, trước thềm năm học mới, rất cần phải nhắc lại việc giáo dục lòng tự hào dân tộc cho tuổi trẻ. Chúng ta phải xem đây là mục tiêu quan trọng và có chương trình bài bản; làm nghiêm túc, thực chất chứ không phải hình thức như lâu nay. Tuổi trẻ, họ không chỉ là chủ nhân tương lai mà còn là những người quyết định đến hiện tại phát triển của đất nước nên nếu để cho tinh thần, niềm tự tôn dân tộc dần nguội lạnh trong tim họ thì hậu quả sẽ khôn lường.
Nguồn: VHNA
Thuở hàn vi, nhà sử học, nhà văn Ngô Thì Sĩ (1726 - 1780) “túi rỗng bếp lạnh”, “một đồng tiền cũng chẳng dính tay” có viết Bài văn trách ma nghèo tuyệt hay.
Được mệnh danh là nhà thờ lớn và đẹp nhất vùng Đông Bắc Việt Nam, nhà thờ Trà Cổ (TP Móng Cái, tỉnh Quảng Ninh) đã bị phá bỏ ngày 9/3/2017 để xây mới.
Thời gian qua, vấn đề dạy chữ Hán (tức mảng từ Việt Hán) trong nhà trường được báo chí đề cập nhiều lần và dư luận quan tâm.
Khi nhắc đến tranh chép hay công việc chép tranh, nhiều ý kiến khắt khe cho rằng, chính những bức tranh chép đã làm lũng đoạn thị trường hội họa và ảnh hưởng xấu đến nền mỹ thuật nước nhà.
Nhờ facebook, tôi mới biết ngày hôm qua là Ngày Hạnh phúc. Chợt bần thần nhớ lại những kỷ niệm về hạnh phúc, vào cái thời ở ta chưa có ngày nào được gọi là Ngày Hạnh phúc...
Chúng ta không im lặng, chúng ta phải lên tiếng trước những điều tồi tệ, vô nhân đạo, nhất là khi chúng liên quan đến những đứa trẻ ngây thơ chưa đủ nhận thức để tự bảo vệ mình. Nhưng...
Mạng xã hội đang ngày càng phổ biến trong đời sống và không chỉ là kênh kết nối chia sẻ, giao lưu giữa các cá nhân. Trên thực tế, mạng xã hội đang có những tác động lớn đến hoạt động kinh doanh của các tổ chức, doanh nghiệp nói riêng và nền kinh tế nói chung.
Sức hút của “lễ hội hoa hồng” đang diễn ra ở Hà Nội có lẽ không ảnh hưởng đến những người làm văn nghệ. Họ đang quan tâm tới những thông tin xung quanh việc xét giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật. Hình như chưa đợt xét giải thưởng nào lại náo động như lần này.
Đó là những trăn trở của Chủ tịch UBND TP.HCM Nguyễn Thành Phong tại buổi làm việc với Sở Văn hóa Thể thao, Sở Du lịch cùng giám đốc các bảo tàng trên địa bàn TP hôm 2.3.
Nhiều bức tường xám xịt, loang lổ nắng mưa trên các con hẻm, con đường Sài Gòn đang được các “họa sĩ đường phố” khoác lên những sắc màu mới.
Trong dịp tết vừa qua, tại TPHCM, sàn diễn cải lương khá heo hút. Ngoại trừ chương trình nghệ thuật Ba thế hệ về lại cội nguồn do NSƯT Kim Tử Long đứng ra thực hiện, có bán vé tại rạp Công Nhân vào ngày 6-2, cùng với vài buổi diễn của các nghệ sĩ Nhà hát Cải lương Trần Hữu Trang ở cơ sở thì không còn nơi nào tổ chức.
Nhiều tác giả cám cảnh người đọc đìu hiu ở các khu trưng bày tác phẩm trong Ngày thơ Việt Nam lần thứ 15 tại TP HCM.
GS Đỗ Quang Hưng, Chủ nhiệm Hội đồng tư vấn về Tôn giáo - UBTƯMTTQ Việt Nam và TS Trần Hữu Sơn - Phó Chủ tịch Hội Văn nghệ dân gian Việt Nam đều cho rằng: "Lễ hội không có tội mà một bộ phận con người đã lợi dụng và làm hỏng nó đến mức này như một căn bệnh trầm kha khó chữa đã 15 năm nay".
Nhiều người trẻ cả tin, mê tín “cúng” tiền cho thầy bói để rồi lo âu, thấp thỏm...
VĨNH AN
Trong bài viết trên báo Nhân dân số 2082, ngày 28/11/1959, ký tên Trần Lực, Bác Hồ đã phát động “Tết trồng cây”: “Chúng tôi đề nghị tổ chức một ngày “Tết trồng cây”. Việc này ít tốn kém mà lợi ích rất nhiều”.
Văn Miếu - Quốc Tử Giám những ngày này gây sốt bởi di tích rêu phong được thay bằng màu xám trắng mới tinh. Mặc lời trấn an của những người có trách nhiệm, công chúng vẫn có quyền đặt câu hỏi.
“Tại sao trong lựa chọn giữa bảo tồn và phát triển đô thị thì phần thua thiệt thường rơi về phía bảo tồn?”, TS khảo cổ học Nguyễn Thị Hậu đặt câu hỏi trong Hội thảo quốc tế Việt Nam học ngày 15 - 16.12 tại Hà Nội.
Thiết chế văn hóa đang hàng ngày, hàng giờ đồng hành với đời sống nhân dân và là một phần không thể thiếu của xã hội. Có thể kể đến một số thiết chế văn hóa phổ biến ở đô thị nước ta như bảo tàng, thư viện, nhà hát, rạp chiếu phim…
Sự biến mất của Hanoi Cinémathèque, một địa chỉ xem phim nghệ thuật đã có lịch sử gần 15 năm giữa lòng thành phố, đặt ra câu hỏi về sự thân thiện và nhạy cảm với văn hóa của các chính sách phát triển đô thị.